Nguyễn Thu Trâm - Tôi
xin được viết tiếp câu chuyện của Hoàng Vi, không phải với vì muốn bêu riếu, muốn
phơi bày ra cái xấu xa tác tệ của của các nhân viên an ninh cộng sản, mà chỉ với
một mục đích duy nhất là để cái xấu, cái ác, cái thô lỗ, cái phi nhân tính và
vi phạm nhân quyền đến man rợ như thế phải được chấm dứt ngay trong xã hội Việt
Nam, để đồng bào của chúng ta, nhất là phái nữ, phái của những người có thiên
chức làm mẹ, và là hiện thân của những người mẹ sẽ không còn bị xâm phạm thân
thể quá thô bạo như vậy nữa...
Ngày 28 tháng 12 vừa qua, trong khi các quan tòa đang xét xử
những người yêu nước Nguyễn Văn Hải, Tạ Phong Tần và Phan Thanh Hải tại pháp
đình, thì bên ngoài, ở nhiều nơi trong thành phố, các lực lượng an ninh cũng
tiếp tục làm nhiệm vụ trấn áp không những chỉ những thân nhân của các “bị cáo”
như chị Tạ Khởi Phụng, em gái chị Tạ Phong Tần, chị Dương Thị Tân và cháu
Nguyễn Trí Dũng, vợ con anh Điếu Cày Nguyễn Văn Hải mà các lực lượng an ninh
cũng sách nhiễu, khủng bố và đàn áp cả những người yêu nước khác quan tâm đến
phiên tòa, muốn đến xem những kẻ bán nước xét xử, buộc tội người yêu nước.
Một trong những người yêu nước bị lực lượng an ninh thành
phố đối xử thô bạo, phi nhân tính và xâm phạm đến thân thể, vi phạm nghiêm
trọng đến quyền làm người là Blogger Nguyễn Hoàng Vi, khi vô cớ Hoàng Vi bị bắt
giam, bị khống chế tại cơ quan công an phường Nguyễn Cư Trinh rồi bị xâm phạm
đến thân thể một cách hết sức man rợ. Thật là xấu hổ với loài người khi phải
viết tiếp câu chuyện này, bởi đáng lẽ ra những chuyện như thế không nên xãy ra
trong bất cứ xã hội nào, với bất cứ nền văn hóa nào trên hành tinh này. Vậy mà
sự việc đó đã xãy ra ở Việt Nam, ở một đất nước ngàn năm văn hiến và không chỉ
mới xãy ra lần đầu với Hoàng Vi, mà nó đã từng xãy ra nhiều lần, với nhiều dân
oan, với nhiều nhà dân chủ ở nhiều nơi khác nữa, nhưng vì sự việc quá tác tệ
nên những nạn nhân đã không đủ can đảm để tường trình lại, bởi họ nghĩ rằng
liệu có ai dám tin đó là một sự thật xãy ra trong thế kỷ 21này, giữa thanh
thiên bạch nhật, giữa lòng thành phố chứ không phải nơi rừng rú bưng biền hay
hang cốc lại có những kẻi nhân danh luật pháp đại diện cho một đảng, một nhà
nước lại đi khám xét đi moi móc vào một chổ “nhạy cảm” của người phụ nữ.
Cũng chính sự im lặng của các nạn nhân đã khiến
cho cái xấu, cái ác, cái thô lỗ, phi nhân tính đó của kẻ ác cứ tiếp tục diễn ra
với tầng suất cao hơn, với nhiều nạn nhân hơn, và càng ngày càng trắng trợn
hơn.
Chính vì vậy mà tôi xin được viết tiếp
câu chuyện của Hoàng Vi, không phải với vì muốn bêu riếu, muốn phơi bày ra cái
xấu xa tác tệ của của các nhân viên an ninh cộng sản, mà chỉ với một mục đích
duy nhất là để cái xấu, cái ác, cái thô lỗ, cái phi nhân tính và vi phạm nhân
quyền đến man rợ như thế phải được chấm dứt ngay trong xã hội Việt Nam, để đồng
bào của chúng ta, nhất là phái nữ, phái của những người có thiên chức làm mẹ,
và là hiện thân của những người mẹ sẽ không còn bị xâm phạm thân thể quá thô
bạo như vậy nữa. Vì dù là nhân viên y tế, là nhân viên an ninh hay ngay cả lãnh
tụ Hồ Chí Minh của các ông đi nữa cũng đều phải được sinh ra bởi một người mẹ
nào đó. Mong rằng khi đọc được bài này rồi, về sau, trong mọi công tác do đảng
và nhà nước giáo phó, mỗi khi định xâm phạm đến thân thể của bất cứ một người
phụ nữ nào thì các ông cũng cần phải nhớ ra rằng mọi người phụ nữ nào trên đời
này cũng đều giống như đấng đã sinh ra các ông ở nhà đó thôi…
Mạnh dạng viết lên điều này bởi bản thân tôi
cũng đã hơn một lần bị các nhân viên an ninh xâm phạm đến thân thể như vậy. Lần thứ nhất là vào tháng 12 năm 2007 khi tôi cùng Hòa Thượng Thích Nhật Ban, thầy giáo Lê Tuấn Kiệt và ba người đấu tranh cho dân oan tên Nguyễn Thị Thu, Nguyễn Thị Hạnh và Trương Thị Quang từ Sài gòn xuống Bạc Liêu vấn an Thượng Tọa Thích Thiện Minh, chúng tôi đã bị hơn 40 công an Thành Phố - gồm những gương mặt đã không còn xa lạ gì với chúng tôi - cùng với hơn 70 công an tỉnh Bạc Liên đã đột nhập vào nhà Thượng Tọa Thích Thiện Minh, bắt giữ còng tay chúng tôi, rồi áp giải tất cả chúng tôi về cơ quan công an thị xã Bạc Liêu để điều tra xét hỏi về mục đích của cuộc thăm viếng này. (Xin Bấm Vào Link màu đỏ trên đây để xem thông tin gốc) Chúng tôi đã bị giam giữ bị điều tra
xét hỏi từ 13 giờ trưa ngày 02 tháng 12 cho đến hơn 22 giờ tối ngày 03 tháng 12
các lực lượng an ninh mới áp giải chúng tôi ra một đường cái rồi tống chúng tôi
lên một chiếc xe chờ sẵn và trục xuất chúng tôi khỏi Bạc Liêu, về Sài gòn.
Trong thời gian điều tra xét hỏi chúng tôi tại
cơ quan công an thị xã Bạc Liêu, một sỹ quan công an cấp bậc thiếu tá, tên Trần
Văn Tư, phó trưởng phòng công an thị xã Bạc Liêu đã lột sạch quần áo của chúng
tôi, khám xét từng centimet trên quần nhỏ áo lót của chúng tôi - trong khi đó
hai nhân viên an ninh khác - một chụp hình, một quay phim cảnh chúng tôi đang
bị tên Thiếu tá công an Trần Văn Tư lột quần áo, sau khi quay xong cảnh lột
quần áo lớn nhỏ của chúng tôi, chúng lại tiếp tục quay cảnh các nhân viên an
ninh khám xét từng ly từng tý trên mỗi manh quần tấm áo của chúng tôi, mà theo
chúng là để tìm máy ghi âm. Trong khi đó, các nữ nhân viên an ninh thì lại
khống chế chúng tôi để khám xét chổ kín cũng với mục đích là tìm máy ghi âm
nhưng chúng tôi đã kháng cự quyết liệt và tuyên bố sẽ tự tự tại chổ nếu bị xâm
phạm đến thân thể thô bạo như thế, nên phía cơ quan an ninh mới chịu dừng tay.
Trong vụ đàn áp này, cơ quan an ninh Bạc Liêu
đã tịch thu nhiều máy móc của Thượng Tọa Thích Thiện Minh, tịch thu của tôi 1
điện thoại cầm tay hiệu Nokia 6300, tich thu của bạn Nguyễn Thi Thu số tiền
mang theo là 12 triệu đồng, của Hòa Thượng Thích Nhật Ban 2 triệu đồng. Tất cả
lai quần, lai áo của chúng tôi đều bị rạch nát. Sau khi bị trục xuất về Sài gòn
Thu đã bị rối loạn tâm lý, trầm cảm suốt một thời gian dài từ chối mọi tiếp
xúc, kể cả người quen.
Lần thứ hai tôi lại bị các nhân viên an ninh xâm phạm thân thể cùng hình thức đó là vào ngày 14 tháng 6 năm 2010 khi tôi đón tiếp nhà dân chủ Hồ Thị Bích Khương và mục sư Nguyễn Trung Tôn từ miền Bắc vào Sài gòn thăm viếng các cựu tù lương tâm và các nhà đấu tranh dân chủ ở phía Nam. Chúng tôi đã bị bắt đưa về giam giữ tại cơ quan công an phường 8 quận Phú Nhuận, tại đó, chúng tôi cũng bị lột quần áo để khám xét, để tìm máy ghi âm.Sau khi khám xét xong trên quần áo, nhà dân chủ Hồ Thị Bích Khương và tôi đã bị đánh đập rất dã man vì chúng tôi phản kháng lại hành vi xâm phạm thân thể của các nhân viên an ninh, khi chúng muốn móc vào chổ kín của chúng tôi để tìm máy ghi âm. (Xin Bấm Vào Link màu đỏ trên đây để xem thông tin gốc) Một sỹ quan công an tên Sơn đã đá vào chổ kín của chị Bích
Khương sau khi đã đánh gãy xương đòn của chị ấy. Đến đêm 15 tháng 6, sau khi cả
3 chúng tôi đã bị đánh thừa chết thiếu sống các nhân viên an ninh đã mặc lại
quần áo cho chúng tôi rồi chở chúng tôi ra quăng ở công viên Gia Định…
Một lần nữa, xin được thưa với quý vị rằng thật
là xấu hổ khi phải viết lên những điều quá tác tệ này, bởi vết nhơ này đâu chỉ
của riêng ngành công an Việt Nam hay của đảng và nhà nước cộng sản Việt Nam,
hay của riêng dân tộc Việt Nam, mà cả nhân loại đều phải cảm thấy xấu hổ vì
những việc làm quá tác tệ, quá ô nhục của đồng loại mình – Những việc mà hoàn
toàn không đáng tồn tại trong xã hội loài người. Vì vậy xin một lần nữa được
nhắn nhủ đến các nhân viên an ninh cộng sản Việt Nam rằng, từ nay khi thi hành
công vụ do đảng và nhà nước giao phó, mỗi lần định xâm hại đến thân thể của bất
cứ một người phụ nữ nào để khám xét, để tìm máy ghi âm, xin các ông hãy nhớ đến
đấng sinh ra các ông đang ở nhà, bởi tất cả phụ nữ đều giống nhau là đều có
thiên chức làm mẹ và đều là hiện thân của người mẹ.
Xin được chia sẻ tâm trạng với Hoàng Vi nghiêng
mình cảm phục người Anh Thư Nước Việt.
Ngày 29 tháng 12 năm 2012
Nguyễn Thu Trâm.
Chú thích: Bài báo đăng tải sau khi chúng tôi bị bắt vào cuối năm 2007
No comments:
Post a Comment