Wednesday, February 27, 2013

LẤY GÌ CHỨNG MINH HỒ CHÍ MINH KHÔNG PHẢI HỒ TẬP CHƯƠNG?


Tạ Nhất Linh - Trong bài “Bàn về Hồ Chí Minh – Hồ Tập Chương”, tôi có nói:“Không cần chứng minh rằng Hồ Chí Minh không phải Hồ Tập Chương”. Lý do để tôi nói như vậy là vì đối với chúng ta, những người không cần đến Hồ Chí Minh, việc chứng minh đó chẳng có ý nghĩa gì đáng kể. 

Tuy nhiên, một vài ý tứ khá thú vị sẽ xuất hiện khi đặt ra câu hỏi: Nếu giới cầm quyền VN hiện nay cố khẳng định bằng được rằng HCM không phải HTC thì họ có thể chứng minh điều đó bằng cách nào?

Theo cái cách mà họ vẫn hay làm để nhồi vào đầu dân chúng một luận điệu nào đó, họ sẽ chẳng bao giờ có thể ‘chứng minh’ theo cách suy luận chặt chẽ, với việc tổ chức tranh luận công khai, hay đưa ra những bằng chứng mà không ai chối cãi được. Cái cách mà họ thường xuyên làm là: cho người lên đài phát thanh, truyền hình, lớn tiếng khẳng định đi khẳng định lại, với hy vọng ngu xuẩn rằng nghe mãi người ta cũng phải tin (giống như kiểu của Göbbels, trùm thông tin tuyên truyền của Đức Quốc Xã). Hỗ trợ cho lối tuyên truyền như vậy còn có những biện pháp bịt mồm tất cả những ai định ho he nói lên điều người lại. Bịt mồm ở đây không chỉ đơn thuần là không cho nói thành tiếng, mà còn có việc cho mất việc, bắt bỏ tù, bắt cóc rồi cho mất tích, thủ tiêu, v.v... Sự việc mới nhất vừa xảy ra là nhà báo Nguyễn Đắc Kiên bị cho thôi việc vì có ý kiến về những phát biểu của ông Nguyễn Phú Trọng.

Đó, cái gọi là ‘chứng minh’ kiểu CSVN chủ yếu là như vậy. Để chứng minh HCM không phải HTC, chủ yếu họ cũng chỉ làm như vậy. 

Tất nhiên, đôi khi họ cũng cho một vài ‘lý loạn da’ thò mặt lên các phương tiện thông tin đại chúng, tung ra đủ thứ ‘hỏa mù lý loạn’, làm rối tinh mọi thứ, để người nghe chẳng còn hiểu quái gì, và phục họ có những lý luận cao siêu! Về đề tài HCM-HTC, họ có thể nêu ra những ‘chứng cứ’ như sau: 

1) Tình báo có thể đóng giả một sĩ quan, một công chức, chứ làm sao đóng giả suốt đời được một thiên tài như HCM? Lừa một nhóm người thì được chứ làm sao lừa được cả một dân tộc? Làm sao che mắt được cả ‘quốc tế cộng sản’? 

2) Trên thực tế, sau một thời gian vắng mặt ở trong nước, khi trở về, ‘bác’ đã gặp lại những người quen là những nhà lãnh đạo ưu tú của ‘cách mạng’ VN. ‘Bác’ cũng đã về quê, và còn phát hiện ra cái cổng nhà được làm mới, không đúng với vị trí cũ,… 

3) Nếu là người dân tộc khác, làm sao ‘bác’ có được lòng yêu nước thương dân như vậy? Bác đã bao lần nói: “Tôi chỉ có một ham muốn. Ham muốn tột bậc là làm sao cho nước ta được hoàn toàn độc lập, dân ta được hoàn toàn tự do…”. Bác đã từng khóc vì “thương đoàn dân công đêm nay ngủ ngoài rừng”, vì đồng bào miền Nam còn phải sống dưới ách cai trị của Mỹ-Ngụy. Trước khi ra đi, ‘bác’ còn để lại “muôn vàn tình thương” cho nhân dân,… 

Trước những ‘chứng lý’ đó, Tạ Nhất Linh tôi xin thưa: 

1) ‘Bác’ Hồ của quý vị là thiên tài đối với quý vị, chứ với chúng tôi thì không! Một nhà lãnh đạo thiên tài của một dân tộc tại sao lại thú nhận rằng khi ông ta chọn con đường của chủ nghĩa cộng sản thì ông ta cũng chẳng hiểu gì, chỉ thấy nó lên tiếng bênh vực các dân tộc thuộc địa? Người thiên tài mà lại nói: “Bác có thể sai, trung ương có thể sai, nhưng Mao chủ tịch không bao giờ sai.” Đó chẳng phải là một phát ngôn ngu xuẩn hay sao? Và thiên tài gì mà để cố vấn TQ nó chỉ huy giết bao nhiêu ‘đồng bào’ (nếu ông ta không phải HTC)? Thiên tài gì mà bao nhiêu năm cai trị không cho ra được một bộ luật? 

Tất nhiên HCM (HTC) cũng phải có những cái giỏi. Đó là giỏi dối trá, lừa lọc. Nhưng cái đó không có liên quan đến tầm tư tưởng về trị quốc. 

2) Về việc gặp lại người quen sau gần một chục năm vắng bóng (1932 – 1941), ta hãy nhớ lại một số chi tiết sau đây để thấy HTC không khó để có thể lừa được họ: 

Tất cả những ‘người quen’ này trước đó đều mới chỉ gặp Nguyễn Ái Quốc một cách thoáng qua. Họ không biết về ông ta nhiều lắm để có thể phát hiện ra những khác biệt nhỏ giữa ông ta và HTC. Họ đã buộc phải tin khi hỏi giấy tờ của HCM-HTC và được trả lời bằng một câu hỏi khác, đại ý:“Liệu tôi có còn sống về được đến đây không, nếu tôi mang theo giấy tờ?” Hơn nữa, trong bối cảnh lúc bấy giờ phong trào cộng sản ở VN chỉ có được một nhúm người và bế tắc về đường hướng, việc những ông như Phạm Văn Đồng, Võ Nguyên Giáp,... gặp được một người có thể đưa ra được phương hướng làm ‘cách mạng’ (theo sách lược TQ) làm họ cảm thấy quá may mắn, và không còn nghĩ đến việc thẩm tra tung tích của người đó nữa. Họ cũng cảm thấy không đủ tư cách để kiểm tra ‘lãnh tụ’. Chỉ có hai người có khả năng nhiều nhất để nhận ra HTC không phải Nguyễn Sinh Cung, đó là anh trai và chị gái của Nguyễn Sinh Cung là ông Khiêm và bà Thanh, thì một người không được gặp, người kia gặp không quá vài phút! Chi tiết liên quan đến vị trí mới của cổng nhà thì cái đó chẳng là gì: Có thể HTC đã được tìm hiểu từ trước, hoặc nhìn và nhận ra sự vô lý của cổng mới. Đối với một sĩ quan tình báo thì việc biết trước những chi tiết như vậy là quá bình thường. 

3) Còn việc là người ngoại tộc mà tỏ ra hết lòng vì đất nước ta thì là việc mà đương nhiên một điệp viên phải làm, và cái sự ‘tỏ ra’ này đâu có mất gì: chỉ là những lời đầu môi chót lưỡi thôi mà! 

Về lý thuyết, để xác định xem HCM là Nguyễn Sinh Cung hay HTC, chỉ có một cách chắc chắn nhất là thử AND. Nhưng việc này hoặc họ không bao giờ làm, hoặc nếu có làm thì cũng không công khai, để còn sẵn sàng đánh tráo kết quả. 

Tóm lại, CSVN sẽ không thể nào có được những chứng cứ thuyết phục để chứng minh rằng HCM không phải HTC. 

Tạ Nhất Linh


_________________________________

P.S. Cũng xin nhắc lại rằng vào năm 1932 báo l’Humanit số ngày 9 – 8 – 1932 của Pháp đã đưa tin Tống Văn Sơ (tức Nguyễn Ái Quốc) đã chết trong tù tại Hương Cảng. (Đây là chi tiết được khẳng định bởi chính sách báo của CSVN.)
___________________



No comments:

Post a Comment