Sunday, August 28, 2011

BIỂU TÌNH CHỐNG TRUNG CỘNG CƯỚP NƯỚC

VÀI SUY NGHĨ VỀ THÀNH CÔNG CỦA CÁC CUỘC BIỂU TÌNH CHỐNG TRUNG CỘNG CƯỚP NƯỚC 

Kami
  Thế là sau gần ba tháng, tôi và chắc cũng có nhiều người nữa mới lại có những ngày nghỉ cuối tuần thoải mái trong nhiều niềm vui. Nói là thoải mái, vì chuyện biểu tình chống Trung quốc ở Hà nội đã đến hồi kết của một thời gian quá dài với 11 cuộc biểu tình ôn hòa chống Trung quốc ở thủ đô Hà nội diễn ra triền miên, nó không chỉ vì tất cả những người tham gia biểu tình lần thứ 11 bị trấn áp, bắt giữ và được trả tự do và đặc biệt hơn là sáng nay 27.82011, lãnh đạo UBND thành phố Hà nội bằng một thái độ được mô tả là hết sức trọng thị khác thường, đã có cuộc đối thoại kéo dài gần 3 giờ đồng hồ với những người tham gia ký bản Kiến nghị về thông báo cấm biểu tình, tại trụ sở UBND TP. Hà nội.


Được biết, tại cuộc gặp mặt về phía chính quyền Hà nội có sự tham gia của các quan chức cao cấp nhất, như Bí thư thành ủy Phạm Quang Nghị, Chủ tịch UBND TPHN Nguyễn Thế Thảo, Phó CT Vũ Hồng Khanh, Trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy Hồ Quang Lợi, Giám đốc Công an TP Nguyễn Đức Nhanh, Chủ tịch UBMTTQVN TP HN Đào Văn Bình… Về phía đại diện những người tham gia ký bản Kiến nghị có sự có mặt của các vị Nguyễn Trọng Vĩnh, Nguyễn Quang A, Nguyễn Xuân Diện, Chu Hảo và đáng tiếc đã có một số vị không tham dự được, như GS. Nguyễn Huệ Chi do không được khỏe, TS Lê Đăng Doanh hiện ở Hải Phòng, Nhà văn Nguyên Ngọc đang ở Đà Nẵng không ra kịp. Tại cuộc gặp gỡ này, những người phát biểu tham dự đã nêu ý kiến của cá nhân mình, có cả những ý kiến trái ngược nhau, nhưng nhìn chung các ý kiến phát biểu đều tỏ rõ sự thiện chí, xây dựng và thẳng thắn giữa chủ và khách ở mức cao. Và thông tin cũng cho biết có thể còn có các cuộc gặp gỡ tiếp xúc nữa trong tương lai. Nếu như vậy đó là những chỉ dấu đáng mừng và đáng khích lệ.
Các nhân sĩ trí thức trong một cuộc biểu tình tại Hà nội ngày 14.8.2011
Trong đời sống xã hội, vấn đề những mâu thuẫn ở các, các cấp độ khác nhau luôn phát sinh ở các mức độ khác nhau là quy luật tất yếu không thể tránh khỏi, bởi nó chính là động lực thúc đẩy cho sự phát triển của xã hội. Việc giải quyết các mâu thuẫn đó cũng có vô vàn cách thức không giống nhau, nhưng thực tế của lịch sử loài người đã chứng minh cho thấy việc giải quyết các mâu thuẫn hay các bất đồng giữa cá nhân với cá nhân, tổ chức với tổ chức hay ở mức cao như giữa các quốc gia với quốc gia, thì việc ngồi xuốn để đối thoại, đàm phán là cách thức có hiệu quả nhất, ít hao tổn vật chất và sinh mạng nhất so với chính sách đối đầu trực tiếp bằng bạo lực giữa các bên.

Việc chính quyền Hà nội gửi giấy mời tới những người đặt bút ký vào Bản kiến nghị về Thông báo cấm biểu tình, để trao đổi đối thoại là một động thái mới, rất thông minh chưa từng có của những người lãnh đạo cộng sản trong lịch sử Việt nam từ nhiều chục năm nay nhằm để tránh sự đối đầu không cần thiết, đồng thời cũng nhằm giảm thiểu các áp lực xã hội đã và đang tồn tại trong xã hội Việt nam nói chung và Hà nội nói riêng đang đè nặng lên chính quyền. Đó là, về đối ngoại thì chịu sức ép của Trung quốc trong vấn đề lãnh hải, những diễn biến sự sụp đổ hàng loạt của các chế độ độc tài ở Bắc Phi và Trung Đông, mà ở đó các cuộc cách mạng Hoa Nhài ban đầu cũng khởi phát như ở Hà nội vừa qua. Về đối nội thì Kinh tế thì suy thoái, lạm phát thì phi mã, nội bộ lãnh đạo lục đục lo sợ, không ai dám chịu trách nhiệm, nạn tham nhũng tràn lan, bất công trong xã hội và khoảng cách giàu ngheo giữa các nhóm người ngày một lớn. Vậy mà nay thêm các cuộc biểu tình ôn hòa chống Trung quốc diễn ra liên miên, đó là các đòn cân não đe dọa quyền lực và lợi ích các lãnh đạo chính quyền và các đại gia tư bản đỏ, trong một bối cảnh phức tạp chưa từng có như hiện nay.


Những người biểu tình này bị CQ coi là phản động?
Một điều dám khẳng định chắc chắn, đó là lãnh đạo và chính quyền không chỉ riêng Hà nội đã bắt đầu biết sợ dư luận và ý chí của quần chúng nhân dân qua các cuộc biểu tình chống Trung quốc vừa qua, mà bằng chứng là chỉ một vài ngày trước đây, các phương tiện truyền thông của chính quyền Hà nội đã có các bài viết trên Báo Hà nội mới, An ninh Thủ đô và các phóng sự trên truyền hình Hà nội, qui chụp họ (các nhân sĩ trí thức và người biểu tình) bị các thế lực khác giựt dây, thậm chí còn gọi họ phản động. Xin hỏi nếu họ là phản động thì tại sao chính quyền Hà nội không kiên quyết dùng pháp luật để xử lý mà quay ra đối thoại với bọn phản động?
Trong bối cảnh ấy, cuộc gặp gỡ mang tính trao đổi đối thoại của UBND TP. Hà nội là kết quả bởi nhiều yếu tố mang tính áp lực mạnh mẽ khác nhau như đã kể trên, nhưng cũng cần phải kể đến sức ép của phía Hoa kỳ khi yêu cầu phía Việt nam phải thả vô điều kiện những người biểu tình ngày 21.8.2011 còn bị giam giữ, đồng thời cũng là do sự đoàn kết những người tham gia 11 cuộc biểu tình từ ngày 05.6 – 21.8.2011 và phản ứng quyết liệt của các nhân sĩ trí thức yêu nước khi ra văn bản Kiến nghị về thông báo cấm biểu tình gửi UBND TP. Hà nội và một yếu tố không thể nhắc tới là sự thành công của cuộc nổi dậy của dân chúng ở Libya mấy ngày vừa qua mang lại.
Thiết nghĩ cũng phải nhắc lại câu chuyện nhỏ và đã cũ từ năm 2009 ở Mỹ, hẳn các bạn đọc còn nhớ sự kiện mang tên “Beer Summit” liên quan đến ông tổng thống da màu Obama, câu chuyện này có lẽ sẽ giúp cho các vị lãnh đạo ở Việt nam nên lấy làm bài học. Câu chuyện ban đầu rất đơn giản chỉ là việc thi hành công vụ giữa một nhân viên cảng sát và một công dân da màu (giáo sư Gates), nhưng trở đã trở nên phức tạp và tạo nên phản ứng dư luận xã hội dữ dội khi ông Obama đã vô ý miêu tả hành động của trung sĩ Crowley bắt giáo sư Gates tại nhà riêng của ông về tội làm mất trật tự là một hành động ngu xuẩn (the police acted stupidly) và do có hàm ý có áp lực muốn trung sĩ Crowley xin lỗi giáo sư Gates, nhưng ông trung sĩ nói ông chỉ làm nhiệm vụ và không có gì để xin lỗi ai. Và lập tức lãnh đạo các hội cựu nhân viên cảnh sát của thành phố Cambridge đã tổ chức họp báo lên tiếng ủng hộ trung sĩ Crowley và yêu cầu tổng thống Obama xin lỗi (vì đã dùng từ nặng) đối với tất cả nhân viên công lực toàn quốc.
Thế là chỉ mấy giờ sau khi các hội cựu nhân viên cảnh sát lên tiếng, tổng thống Obama đã phải vội tổ chức họp báo tại tòa Bạch Ốc và nói rằng có thể ông đã không cân nhắc ngôn từ chính xác khi miêu tả vụ cảnh sát còng tay giáo sư Gates mấy ngày trước, ông cũng nói cả hai người đều đã phản ứng quá mức cần thiết. Không chỉ thế, ông Tổng thống Obama đã điện thoại khuyên giải cả hai người và mời họ nếu đồng ý thì đến tòa Bạch Ốc uống bia để thông cảm nhau, mà theo ông cuộc gặp gỡ giữa ông và hai nhân vật chính trong vụ gây sôi nổi về da màu gần đây chỉ là “một cơ hội lắng nghe với nhau”.
Câu chuyện cũ từ nước Mỹ cũng cho chúng ta hiểu nhiều điều, nhưng bài học lớn nhất là sự biết lắng nghe và tạo cơ hội cho các bên để đối thoại, giải quyết những vấn đề còn bất đồng. Đó chính là hệ quả của một xã hội dân chủ mà nhiều người trong chúng ta đang mong mỏi và hướng tới.
Trong tương lai gần, có lẽ các cuộc biểu tình chống Trung quốc có lẽ sẽ tạm thời ngừng lại một thời gian để rồi sẽ tiếp tục hay không thì chưa ai rõ, nó còn phụ thuộc vào nhiều yếu tố. Nhưng với 11 cuộc biểu tình vừa qua cũng giúp cho chúng ta nhiều bài học kinh nghiệm, để phần nào giảm thiểu các thiệt hại không đáng có. Đó là những người vốn được coi là lãnh tụ tinh thần của các cuộc biểu tình phải biết khôn khéo, khi cần cương phải biết cương, khi cần nhu thì cũng phải biết nhu, phải biết mềm dẻo trong tranh đấu và đừng quá sợ hãi khi ta đang làm những việc hết sức chính nghĩa đó là bầy tỏ lòng yêu nước và phản đối quân xâm lược. Và cũng phải có tầm nhìn chiến lược, chứ đừng có kiểu suy nghĩ bao biện rằng "Một nguy hiểm khác nữa, đó là ở những khái niệm “tổ chức khéo léo”, “thiếu tổ chức” (biểu tình) được lặp đi lặp lại, rồi chính quyền phải “công nhận và đối thoại” với các vị trí thức", suy nghĩ kiểu này cũng như đứa trẻ tự bịt mắt mình rồi nghĩ người khác không nhìn thấy nó.
Hôm nay, qua việc chính quyền Hà nội gửi giấy mời tới những người đặt bút ký vào Bản kiến nghị về thông báo cấm biểu tình, đến để trao đổi đối thoại đó đã rõ như ban ngày rồi, có lẽ không cần phải bàn cài gì thêm nữa nhỉ ?
Về những người tham gia 11 cuộc biểu tình vừa qua, dẫu cho họ không phải người ruột thịt, bà con họ hàng thân thích gì của tôi, nhưng bản thân tôi cũng có nỗi đau, thông cảm và pha chút thương cảm với họ – những người tham gia biểu tình. Đó là các chị, các anh như Bùi Thị Minh Hằng, Đặng Bích Phượng (Phương Bích), Nguyễn Văn Dũng (Dũng Aduka), Vũ Quốc Ngữ, Nguyễn Quang Thạch hay Nguyễn Chí Đức v.v… khi họ bị bắt bớ hành hạ. Đặc biệt tôi cảm phục, trân trọng với sự nhiệt tình và dũng cảm của TS. Blogger Nguyễn Xuân Diện. Với tôi luôn coi họ là những con người tràn đầy lòng nhiệt tình yêu nước, đầy nhiệt huyết, sự dũng cảm có thừa, họ sẵn sàng đối đầu với những nguy hiểm mà ai cũng biết trong một xã hội như Việt nam hiện nay, luật pháp không được coi trọng, với người dân mọi thứ chỉ là sự phục tùng vô điều kiện. Không phục tùng hay có biểu hiện của sự phản kháng là phản động, là chống đảng, chống lại cái (nhãn hiệu) chính quyền nhân dân.
Kết quả thành công lớn nhất của 11 cuộc biểu tình chống Trung quốc liên tiếp vừa qua là vấn đề mọi người Việt nam nói chung và Hà nội nói riêng đã làm được, đó là dám sử dụng quyền công dân của mình, xuống đường biểu tình để thể hiện ý chí và nguyện vọng cái đã được ghi nhận trong Hiến pháp nước CH XHCN Việt nam. Đó là những sự kiện và kết quả mang tính thần kỳ, mà chỉ cách đây 4-5 tháng không ai dám nghĩ tới chứ đừng nói rằng đã thực hiện được. Chắc chắn nó sẽ được ghi vào trong lịch sử Việt nam.
Con đường tiến tới phía trước còn dài và còn không ít gian nan, nếu mỗi chúng ta cùng ý thức được để xiết chặt tay nhau cùng tiến bước hướng về phía trước để giành lại quyền công dân của mình. Chắc chắn đêm tối sẽ qua đi, bình minh sẽ xuất hiện cho một ngày mới với những hy vọng một đất nước Việt nam mới Dân chủ và thịnh vượng. Việc chúng ta làm hôm nay không chỉ vì quyền lợi cá nhân của mỗi chúng ta, của gia đình mình mà còn vì tương lai của đồng bào mình và của cả con cháu mỗi người chúng ta trong tương lai nữa.
Đây chỉ là thời khắc nghỉ ngơi dưỡng sức, rút kinh nghiệm cho các sự kiện mới sẽ xảy ra trong tương lai gần.
Hà nội, chiều ngày 27 tháng 8 năm 2011

Thư gởi chị Dương Hà - Xin là bạn đồng hành tinh thần

Trương Đỗ (bạn đọc Danlambao)


 - Tôi cảm thấy thương chị vì rồi đây chị sẽ chịu bao gian nan trên đường vào trại để thăm nuôi chồng như chúng tôi đã trải qua bao năm tháng sau khi miền Nam bị mất. Xin là người bạn đồng hành tinh thần cùng chị. Rồi đây những lần chị đi thăm nuôi chị sẽ không cảm thấy cô đơn vì những bước đi của chị hôm nay đã là những bước chân của chúng tôi đã đi qua cách đây hơn 30 năm trước. Hãy mạnh dạn và kiêu hãnh lên chị vì chúng ta là vợ của những người yêu nước, yêu quê hương Việt Nam...
Hôm nay nghe tin TS Cù Huy Hà Vũ bị đưa vào giam ở trại 5 - Thanh Hóa, tôi chỉ biết lắc đầu và tắc lưỡi. Cả một trời kỷ niệm về những chuyến thăm nuôi ở “trại 5” Lam Sơn-Thanh Hóa lại quay về.

Đường vào trại phải đi qua địa danh Lam Sơn mà ngày xưa Lê Lợi hãm quân vì bị quân Tàu bao vây và Lê Lai đã giả dạng Lê Lợi vượt vòng vây liều mình cứu chúa mà thời tiểu học trong Nam chúng tôi được học. Không biết hôm nay đã có phương tiện giao thông để vào trại chưa chứ lúc đó thập niên 80 chúng tôi chỉ toàn cuốc bộ. Đi vào thì trĩu nặng quà tiếp tế, đi ra thì trĩu nặng cõi lòng vì bỏ lại sau lưng là người thân trong chốn lao tù. Đường vào trại hai bên là vách núi cao, sau mỗi lần thăm nuôi ra trên con đường đó tôi thường la to thật to trong nước mắt để kêu gào với trời cao cái ấm ức của người thân chúng tôi đang bị tù đày trong kia và cái gian nan của chúng tôi ngoài này. Tiếng la của tôi vang xa, vang xa nhưng rồi nó vọng lại, tôi thật sự nhỏ bé giữa núi rừng Lam Sơn.

Tôi vô cùng thấu hiểu tâm trạng của chị Dương Hà hôm nay, người vợ của người trí thức, yêu nước Cù Huy Hà Vũ. Rồi đây chị sẽ hiểu được những gì mà chúng tôi những phụ nữ miền Nam sau 75 có người thân bị cầm tù tại trại 5 Thanh Hóa nói riêng hay bị tù đầy dưới chế độ Cộng Sản Việt Nam nói chung đã chịu đựng. Sau 75 tôi thấy quê hương mình sao đêm dài quá không có ban ngày. Chính vì đêm đen đã đồng lõa với tội ác của những kẻ xóa bỏ hiệp ước Paris cầm tù hàng trăm ngàn thanh niên miền Nam trong những trại tù khắp nơi trên đất nước Việt Nam, không có bản án, không có thời gian. Người thân của chúng tôi trong tù nhỏ, chúng tôi trong tù lớn đã đi khắp nơi để tìm kiếm người thân không biết bị giam cầm ở đâu, đã lặng lội từ Nam ra các trại tù miền Bắc để thăm nuôi. Nghe trại tù nào có giam giữ người tù miền Nam dù trên rừng sâu hay sát biên giới, có tên hay mới thành lập chúng tôi đều tìm đến. Có những người mẹ, người vợ đã chết sau khi tìm được trại tù của con, của chồng mình.Với danh từ hoa mỹ là “học-tập-cải-tạo”, họ làm gì mà “cải tạo”? tập đoàn kia, chủ thuyết kia có gì cho dân miền Nam học tập? Quân và dân miền Nam sau 54 vẫn tôn trọng hiệp ước Genève, chưa bao giờ, chưa lần nào đem quân sang đánh phá miền Bắc. Quân miền Nam chỉ bảo vệ mảnh đất tự do mà dân miền Nam đang có. Trong lúc đó CSVN thì ngược lại.

Đã hơn 30 năm mà quê hương mình vẫn chưa có ánh mặt trời của ban ngày, do đó trại tù hôm nay lại giam cầm những người yêu nước. Chị là vợ của Cù Huy Hà Vũ tiêu biểu cho những người tù yêu nước hôm nay bất đồng chính kiến với đảng đang cầm quyền và bị bỏ tù. Chúng tôi là vợ những người trai miền Nam yêu nước, yêu tự do đã đem cả sinh mệnh để bảo vệ miền Nam thân yêu nhưng vì vận nước họ cũng bị đảng CSVN bỏ tù. Chúng ta là vợ của những người yêu nước dù ở giai đoạn nào nhưng vì ở dưới một chế độ Cộng Sản độc tài nên chúng ta có cùng chung một số phận.

Tôi cảm thấy thương chị vì rồi đây chị sẽ chịu bao gian nan trên đường vào trại để thăm nuôi chồng như chúng tôi đã trải qua bao năm tháng sau khi miền Nam bị mất. Xin là người bạn đồng hành tinh thần cùng chị. Rồi đây những lần chị đi thăm nuôi chị sẽ không cảm thấy cô đơn vì những bước đi của chị hôm nay đã là những bước chân của chúng tôi đã đi qua cách đây hơn 30 năm trước. Hãy mạnh dạn và kiêu hãnh lên chị vì chúng ta là vợ của những người yêu nước, yêu quê hương Việt Nam.

Xin hồn thiêng sông núi, xin Mẹ Việt Nam hãy bảo vệ và gìn giữ những người con của Mẹ vì yêu quê Mẹ mà phải sa vào chốn ngục tù. Xin ơn trên phò hộ cho chị có sức khỏe và nghị lực.

Người bạn đồng hành tinh thần của chị.

No comments:

Post a Comment