Wednesday, May 16, 2012

CHUYỆN QUÊ NHÀ: "CẦM" CON VÌ THIẾU VIỆN PHÍ: TỘT CÙNG TỘI ÁC CỦA HỒ CHÍ MINH?

Theo Báo Công An Nhân Dân Vẹm

http://antg.cand.com.vn/Uploaded_ANTG/nguyenbinh/14_me1160-450.jpg
Kính thưa quý thân hữu, quý chiến hữu cùng quý niên trưởng,
Lâu nay, trong thế giới “cầm”, chúng ta nghe nhiều đến “cầm đồ”, “cầm nhà”, “cầm xe”,… chứ chưa nghe nói đến “cầm con” như phóng sự dưới đây từ báo chí quốc nội… Câu chuyện thật cảm động, thế nhưng, liệu chúng ta có thể thông cảm được những nhân vật trong cuộc? Một vấn đề khác nữa là đời sống của người nghèo tại Việt Nam rất thê lương vì thiếu sự giúp đỡ của chính phủ và xã hội… như các chính sách xã hội của phương Tây…

Phương luôn hy vọng sớm được gặp lại con mình.
Ngồi với tôi ở quán cà phê bình dân, Phương nói mà như khóc: "Tính từ hôm đó đến nay, con gái em đã xa em hơn 6 tháng rồi. Ngày em xuất viện, em có kịp làm giấy khai sinh để đặt cho con một cái tên".
Thạch Thị Phương, 23 tuổi quê Phương ở tận ấp Tham Chu, xã Vĩnh Tân, huyện Vĩnh Châu, tỉnh Sóc Trăng.
Nhà Phương nghèo nên 14 tuổi Phương đã lên Sài Gòn đi phụ việc nhà cho người ta. Cái nghèo, đôi khi thường gắn liền với bi kịch phận người.

Nước mắt tuyệt vọng của người mẹ
Tôi tìm gặp Phương sau khi nắm được thông tin Phương đã gửi đơn kêu cứu lên Công an phường An Lạc, quận Bình Tân, Sài Gòn. Phía cuối lá đơn, Phương viết: "Kính mong các chú điều tra vì những điều tôi nói là sự thật. Mong rằng, đọc hết lá đơn của tôi, các chú công an điều tra ngay để tôi sớm được gặp lại con. Xin hãy xóa tội cho đôi vợ chồng trẻ vì một phút dại dột mà gây nên hậu quả này".
Phương vẫn lưu giữ cẩn thận những hóa đơn viện phí của mình.
6 tháng nay, Phương đã gõ cửa khắp nơi để tìm lại con gái mình. Nhưng, vô vọng…
Phương là chị đầu trong gia đình có 4 chị em. Cha mẹ ở quê, ngoài cái chòi tranh đã nát, thì không còn tài sản gì đáng giá. 14 tuổi, được người quen giới thiệu, Phương bỏ quê lên Sài Gòn giúp việc nhà, được bao nhiêu tiền lương cũng đều gửi về cho cha mẹ. 21 tuổi, Phương gặp Thạch Nhanh. Thạch Nhanh quê ở Bạc Liêu, lên Sài Gòn kiếm sống bằng nghề phụ hồ.
Tôi hỏi Phương là, em sống suốt ngày trong nhà chủ, thì lấy đâu ra cơ hội để quen và yêu Thạch Nhanh. Phương trả lời, cô em gái kế Phương lên Sài Gòn làm công nhân. Được ít lâu, cô yêu thương anh thanh niên cùng dãy nhà trọ. Họ có với nhau đứa con chung… Không may, từ ngày có con, anh thanh niên đổi tính, suốt ngày hành hung vợ. May là có Thạch Nhanh hay đứng ra bảo vệ, nên em gái của Phương mới được yên lành.
Phương sang nhà trọ thăm em gái, nghe em gái kể hết mọi chuyện. Nhìn Thạch Nhanh thấy Nhanh cũng hiền, chịu khó, nên cảm mến mà sinh tình cảm. Yêu nhau hơn năm thì Phương phát hiện mình có thai. Phương xin nghỉ việc ở nhà chủ, dọn đồ sang phòng của Thạch Nhanh ở. Chi tiêu trong nhà chờ đợi hết vào tiền lương phụ hồ mỗi ngày của Thạch Nhanh.
Tháng 11/2011, Phương chuyển dạ. Thạch Nhanh vội vàng đưa vợ vào Bệnh viện Hùng Vương. Bác sĩ chẩn đoán Phương sinh khó, cần phải mổ lấy thai. Vợ chồng Phương nghe mà tái hết mặt mày, bởi cả hai không có đồng xu dính túi. Ngay cả khi vào bệnh viện, Phương không sắm nổi cái tã giấy dành cho trẻ sơ sinh, thì đào đâu ra tiền đóng viện phí. Thậm chí, tiền nhà trọ vẫn đang thiếu mấy tháng liền.
Phương nằm trong phòng chờ sinh, Thạch Nhanh lang thang khắp các nơi thân quen, gõ cửa mượn tiền. Ai đó chỉ cho Thạch Nhanh gặp người đàn ông chạy xe ôm ở khu vực bến xe miền Tây, như người chết đuối vớ được cọc, Thạch Nhanh vội vã đến gặp người đàn ông này.
Sau khi nghe Thạch Nhanh trình bày mọi chuyện, người đàn ông chạy xe ôm nói: "Anh đồng ý cho chú vay trước 800 nghìn để mua sữa, mua đồ dùng cho bé và cho vợ. Anh có biết mấy mối đang muốn xin con nuôi, nếu chú chịu cho bé, người ta sẽ giúp đỡ vợ chồng chú một số tiền để làm vốn kiếm sống".
Thạch Nhanh trả lời rằng, sẽ về bàn với vợ, chứ tự mình không quyết định được. Mang tiền được người đàn ông chạy xe ôm cho mượn, Thạch Sanh sắm những vật dụng cần thiết chuẩn bị cho Phương sau khi mổ.
Ca mổ lấy thai diễn ra thành công tốt đẹp, bé gái con Phương nặng 3,2kg. Những sản phụ nằm cùng phòng với Phương, cứ tấm tắc khen: "Con gái giống mẹ y như đúc". Phương nghe, miệng mỉm cười, lòng ngổn ngang trăm mối. Phương lo, không biết sẽ chăm sóc cho con gái đầu lòng như thế nào. Bởi ngay cả cuộc sống của Phương và Thạch Nhanh đã là gánh nặng quá sức của cả hai, huống hồ giờ có thêm cô con gái bé bỏng.
Thạch Nhanh nói với Phương, người đàn ông chạy xe ôm đề nghị vậy, ý em ra sao. Phương im lặng, không đáp lời Thạch Nhanh. Có người mẹ nào lại muốn rời xa đứa con đầu lòng của mình.
Ba ngày sau, các bác sĩ đồng ý cho mẹ con Phương xuất viện. Tiền viện phí Phương cần thanh toán là gần 3 triệu đồng.
Thạch Nhanh đề nghị: "Hay là vợ chồng mình trốn viện, hả em?". Phương khóc, Phương mới mổ xong 3 ngày, đi phải có người dìu, lấy sức đâu mà trốn viện. Mà giả cho có trốn viện, thì vợ chồng Phương sẽ nuôi con bằng cách nào. Phương bảo với Thạch Nhanh: "Anh nói với người ta, mình chỉ cầm con bé thôi được không? Mình cầm với giá 10 triệu đồng, có tiền mình sẽ chuộc con lại. Mình cầm thôi, chứ mình không có cho con đâu. Rồi mỗi ngày, anh chở em sang nhà người ta thăm con".
Thạch Nhanh chuyển lời đến người có nhu cầu nuôi cô bé mới sinh này, người ta đồng ý.
Đứng ra để đảm bảo cho "giao dịch" buồn bã ấy là một người rất có uy tín trong cộng đồng tại phường An Lạc, quận Bình Tân, mà tôi không tiện nêu tên.
Họ xuất hiện, thanh toán tiền viện phí rồi cùng vợ chồng Phương lên taxi đi thẳng về hướng phường An Lạc. Đến công viên Phú Lâm, họ chỉ cho Phương nơi mà Phương có thể đến thăm con rồi ẵm bé đi. Khi đó, bé gái con Phương mới được 4 ngày tuổi. 10 triệu đồng cầm con như thỏa thuận ban đầu, họ đóng viện phí hết gần 3 triệu, vợ chồng Phương trả nợ cho ông chạy xe ôm lẫn tiền bồi dưỡng công "kết nối" hết 3 triệu… Còn lại, Phương mang về trả tiền nhà trọ.
Ngay sáng hôm sau, Phương yêu cầu chồng chở đến nơi mà hôm qua người ẵm con Phương đi để thăm con. Tuy nhiên, khi đến nơi ấy, người ta bảo với Phương rằng: "Không có đứa bé sơ sinh nào tá túc ở đây cả".
Phương khóc và ngất xỉu tại chỗ…

Cần 15 triệu để chuộc lại con?
Phương có làn da đen nhẻm, khuôn mặt buồn như chiều nhìn khói đốt đồng. Phương nói với tôi, em sai rồi, cầm con là em đã sai rồi. Nhưng em không có sự lựa chọn nào khác, anh hiểu không? Thời điểm ấy, em hoàn toàn tuyệt vọng.
Tìm không thấy con, Phương khóc suốt. Sữa nơi ngực Phương về mà không có trẻ thơ bú, căng cứng khiến Phương đau nhức không nằm được, chỉ toàn ngồi nhìn sữa tiết ra đẫm cả áo và bật khóc. Ngoài khóc ra, Phương còn biết làm gì khác…
Phương ngồi lì ở cái nơi mà người ta bảo Phương sẽ được gặp con. Phương ngồi, Phương khóc, Phương quỳ lạy… Cảm thấy phiền phức, họ đuổi Phương ra ngoài.
Phương về lại nhà trọ, vùi mặt vào gối, nhớ mùi của con da diết. Phương cô độc hoàn toàn. Thạch Nhanh nhìn vợ, mặt cúi gằm hối lỗi. Tiền nhà trọ tăng giá, Phương nén đau đi xin việc làm.
Sợ chuyện có chồng, có con sẽ là trở ngại khi xin việc, Phương nói dối với vợ chồng chủ nhà nơi Phương đang phụ việc là Phương độc thân.
Phương ở luôn nhà chủ, Thạch Nhanh ở tại công trình nơi quận 6. Mỗi cuối tuần được nghỉ làm, Thạch Nhanh xuống đường Bành Văn Trân thăm vợ. Lần nào Thạch Nhanh xuống, Phương cũng bắt Thạch Nhanh chở đến nơi mà cô nghĩ sẽ gặp được con gái của mình. Lần nào, cũng nước mắt vắn dài  đi về.
Những đêm nhớ con đến mất ngủ, Phương quyết định, bằng mọi giá phải tìm lại con. Giờ Phương đã hiểu, khốn khó không làm Phương gục ngã, chỉ có nỗi nhớ con mới đánh gục Phương.
Phương đến tòa soạn báo Phụ nữ, gửi đơn xin kêu cứu. Đồng nghiệp tôi ở báo Phụ nữ hướng dẫn Phương làm đơn gửi Công an phường An Lạc, quận Bình Tân. Tiếp nhận đơn, các điều tra viên thuộc Công an phường An Lạc tiến hành điều tra. Đồng thời, báo Phụ nữ cũng cho đăng thông tin về vụ việc của Phương.
Ngay khi báo ra, thì ngày 3/5, Phương nhận được điện thoại của người đại diện cho phía cầm con của Phương, thông báo: "Nếu muốn chuộc con, Phương cần phải có 15 triệu đồng".
Cần phải nói thêm chi tiết này, khi Phương gửi đơn đến Công an phường An Lạc, Công an phường có làm việc với người đứng ra bảo chứng cho chuyện cầm con của vợ chồng Phương. Và người này cho biết, nếu có chuyện cần liên lạc với Phương, họ sẽ thông qua người khác. Tôi tạm gọi người liên lạc với Phương là người đại diện cho phía giữ con của Phương.
Nhận được thông tin yêu cầu phải có 15 triệu đồng để chuộc con, Phương vừa mừng vừa lo. Cái viễn cảnh sẽ được gặp con khiến Phương hạnh phúc, nhưng 15 triệu đồng Phương biết kiếm ở đâu ra.
Phương gọi điện thoại về quê cho mẹ, mẹ Phương bảo: "Mẹ có mỗi cái nhà rách này, kêu bán chắc được chừng 10 triệu, con cố gom góp thêm cho đủ tiền để chuộc cháu mẹ về nghen con".
Tôi hỏi Phương: "Giả mà mẹ em bán nhà được, rồi cha mẹ em sẽ ở đâu". "Dạ, em cũng không biết nữa. Chắc em đưa mẹ em lên Sài Gòn, mướn nhà trọ ở. Mẹ em đang nuôi con cho đứa em kế, giờ mẹ em nuôi thêm con của em. Rồi vợ chồng em ráng dành dụm để lo cho bé. Còn ba em, năm nay ngoài 60 tuổi, thì ở tạm dưới quê, đi tưới ớt mướn cho người ta. Tạm thời, ở đỡ tại nhà chủ đất… Thư thư, em sẽ tính tiếp" - Phương trả lời.
Xong, Phương lại hỏi tôi: "Anh ơi, giờ có cách nào để cái chú đó cho em khoảng 2 tuần rồi em đưa tiền không hả anh. Chứ bán nhà cần có thời gian. Mà không giao đủ tiền, em sợ họ đưa con em đi mất chắc em chết theo quá, anh ạ!"... Đồng nghiệp của tôi đã trình báo toàn bộ chi tiết mới này với điều tra viên thụ lý vụ việc của Phương.
Điều Phương lo sợ thứ hai, chính là vợ chồng chủ nhà đang thuê Phương giúp việc sẽ nghĩ là Phương nói dối họ chuyện chồng con mà không thuê Phương nữa. Phương biết làm gì để nuôi con.
Tôi có an ủi Phương rằng, không ai lại trách Phương chuyện đó đâu. Cuộc đời, còn rất nhiều người tốt. Nghe tôi nói vậy, Phương có vẻ vui…
15 triệu có nhiều không? Hẳn là nhiều đối với nhiều người, mà cũng có thể không nhiều đối với một số người.
Những cô người mẫu, diễn viên, ca sĩ... vẫn lên báo khoe chuyện đồng hồ 4 tỉ, cái áo 2 tỉ, đôi giày 100 triệu đồng, kim cương cả trăm nghìn USD nhẹ như không. Tự nhiên liên tưởng đến sự khốn khó của Phương và sự xa hoa của những người trong làng giải trí, cảm thấy bất nhẫn quá. Dẫu vẫn biết, mỗi người sinh ra có một phúc phần riêng.
Còn Phương, 15 triệu. Chỉ cần có được 15 triệu, Phương sẽ được nhận lại con. Phương sẽ được ôm ấp cô con gái đầu lòng mỗi khi đêm về, được thủ thỉ cùng con sau dằng dặc nhiều tháng liền xa cách.
Thật lòng, tôi hoàn toàn không trách vợ chồng Phương trong hành động cầm con ấy. Bởi, thời điểm đó, vợ chồng Phương đã bị dồn đến bước đường cùng. Mà giả như không cầm con, thì vợ chồng cô sẽ trải qua chuỗi ngày khốn khó ấy bằng gì… Niềm tin, không giúp một đứa trẻ đủ sữa uống, một sản phụ đủ chất bổ để tiết sữa…
Có thể Phương và Thạch Nhanh đã sai khi quyết định như vậy. Nhưng, giờ không phải là lúc để nói chuyện đúng sai. Nhất là khi Phương đang cố làm đủ mọi cách để chuộc con về.
Bằng tất cả hy vọng của mình, tôi mong độc giả sẽ có cái nhìn độ lượng, mở rộng vòng tay, sự nhân ái để giúp đỡ mẹ con Phương sớm được trùng phùng.
Nước mắt khóc con của Phương, chắc bấy nhiêu là đã đủ. Mà như lời Phật dạy, "Cứu một người phúc đẳng hà sa"…, hay đơn giản hơn chỉ là, phải biết cho đi thì mới mong nhận lại.

No comments:

Post a Comment