Trịnh Kim Tiến - Ngày hôm kia, trước ngày diễn ra phiên tòa 2 ngày, tôi lại tiếp tục bị số điện thoại lạ nhắn tin đến chửi rủa, thóa mạ, bằng những lời lẽ vô đạo đức, vô học. Trước đó, dù nhiều lần bị quấy rối qua điện thoại, tôi cũng không có hiểu những người đó là ai. Nhưng hôm kia với dòng tin nhắn “mày hãy dừng ngay việc vô đạo đức của mày”- ý chỉ việc tôi đi tìm công lý trong phiên tòa hôm nay, thì tôi đã hiểu những kẻ đang khủng bố tôi là ai.
Cách đây 1 tháng, rất nhiều ngày tôi liên tiếp bị quấy nhiễu và khủng bố bằng những số điện thoại lạ, hàng trăm cuộc gọi từ sáng đến đêm khuya, hàng chục tin nhắn với những lời lẽ xúc phạm, nhục mạ. Những người đó hình như họ biết rõ tôi là ai và từng bước đi của tôi.
Bằng những chiếc sim rác, họ không chỉ xúc phạm tôi mà còn đem vong linh của bố tôi ra để xúc phạm. Cái cách ném đá giấu tay, dám làm, dám nói mà không dám lộ mặt của những kẻ không đàng hoàng để nhục mạ người khác, khiến tôi khinh thường và không thèm để ý đến. Nhưng sau đó, liên tiếp các số lạ khủng bố tôi bằng những cú điệnthoại.
Cứ mỗi khi tôi chia sẻ một bài viết mới của mình lên facebook là họ lại tiếp tục giở trò đó với tôi. Họ theo rất sát tôi, mỗi khi tôi có một trạng thái gì đó trên facebook, là họ đều nắm rất rõ. Ví dụ như khi tôi chia sẻ với mọi người một câu trong Huấn ca mà tôi được đọc qua, dù tôi không có Đạo:
“Đừng đùa giỡn với kẻ vô giáo dục
kẻo tổ tiên con bị khinh chê.
Con chớ đương đầu với kẻ vũ phu,
kẻo nó nên như cái bẫy cho con lỡ lời.”
Và tôi đã chia sẻ đến status trên facebook cùng bạn bè facebook. Cũng thời điểm trong ngày, tôi có viết một note “Vươn tầm thế giới: Hãng hàng không và gánh hàng rong” với mong ước đất nước ngày một tiến lên, vươn đôi vai, bật dậy sức sống. Người dân được tôn trọng cùng với nghề nghiệp mà họ đã bỏ sưc lao động chính đáng để kiếm tiền lương thiện.
Ngay sau đó tôi nhận được tin nhắn từ một trong số các số điện thoại khủng bố với nội dung : “Bản thân em chưa tốt thì đừng đẩy đổ ai, chuyện quốc gia em không lo thì có người khác lo, còn gia đình em em không lo thì không ai lo. Nên nhớ như vậy. Em làm con không xong, đòi làm người yêu nước”. "Còn xin lỗi em nhé! Gia đình em đâu theo đạo TCG? Gia đình em muốn em làm người chứ đâu muốn em làm súc vật. Người ta gọi em là Con Chiên, là xúc vật thì theo làm gì?”. Lời đe dọa và phỉ báng không chỉ riêng tôi mà cả tôn giáo của một kẻ mà chữ Quốc gia còn không biết viết hoa, súc hay xúc còn không rõ là một điều không có gì khó hiểu. Với những người mà việc mất cha, mất mẹ đối với họ cũng chỉ là những biến cố nhỏ thì không có đủ tư cách để được người khác tôn trọng.
Không chỉ là cách đây 1 tháng, không chỉ là cách đây 2 ngày trước đó thỉnh thoảng tôi cũng bị quấy rối tương tự qua điện thoại nhưng tôi không quan tâm. Và càng ngày thì họ càng quá đáng. Thậm chí họ còn đăng tên và số điện thoại của tôi lên trang rao vặt, để những kẻ không đàng hoàng làm phiền đên cuộc sống của tôi.
Tôi không phản ứng lại những tin nhắn, cuộc gọi khủng bố như vậy hoàn toàn không phải tôi sợ hãi họ. Mà vì lý lẽ không th dùng để nói với những người không đáng được xem là người - những kẻ chỉ thích đứng sau bóng tối để hù dọa người khác.
Rồi một ngày nào đó, chính họ cũng sẽ phải trả giá vì những gì họ đã làm. Tôi thực sự thấy xấu hổ thay cho những người được gọi là người thân của họ, không biết những người đó sẽ nghĩ sao khi biết người thân của mình đã làm những việc như vậy.
Cách đây 1 tháng, rất nhiều ngày tôi liên tiếp bị quấy nhiễu và khủng bố bằng những số điện thoại lạ, hàng trăm cuộc gọi từ sáng đến đêm khuya, hàng chục tin nhắn với những lời lẽ xúc phạm, nhục mạ. Những người đó hình như họ biết rõ tôi là ai và từng bước đi của tôi.
Bằng những chiếc sim rác, họ không chỉ xúc phạm tôi mà còn đem vong linh của bố tôi ra để xúc phạm. Cái cách ném đá giấu tay, dám làm, dám nói mà không dám lộ mặt của những kẻ không đàng hoàng để nhục mạ người khác, khiến tôi khinh thường và không thèm để ý đến. Nhưng sau đó, liên tiếp các số lạ khủng bố tôi bằng những cú điệnthoại.
Cứ mỗi khi tôi chia sẻ một bài viết mới của mình lên facebook là họ lại tiếp tục giở trò đó với tôi. Họ theo rất sát tôi, mỗi khi tôi có một trạng thái gì đó trên facebook, là họ đều nắm rất rõ. Ví dụ như khi tôi chia sẻ với mọi người một câu trong Huấn ca mà tôi được đọc qua, dù tôi không có Đạo:
“Đừng đùa giỡn với kẻ vô giáo dục
kẻo tổ tiên con bị khinh chê.
Con chớ đương đầu với kẻ vũ phu,
kẻo nó nên như cái bẫy cho con lỡ lời.”
Và tôi đã chia sẻ đến status trên facebook cùng bạn bè facebook. Cũng thời điểm trong ngày, tôi có viết một note “Vươn tầm thế giới: Hãng hàng không và gánh hàng rong” với mong ước đất nước ngày một tiến lên, vươn đôi vai, bật dậy sức sống. Người dân được tôn trọng cùng với nghề nghiệp mà họ đã bỏ sưc lao động chính đáng để kiếm tiền lương thiện.
Ngay sau đó tôi nhận được tin nhắn từ một trong số các số điện thoại khủng bố với nội dung : “Bản thân em chưa tốt thì đừng đẩy đổ ai, chuyện quốc gia em không lo thì có người khác lo, còn gia đình em em không lo thì không ai lo. Nên nhớ như vậy. Em làm con không xong, đòi làm người yêu nước”. "Còn xin lỗi em nhé! Gia đình em đâu theo đạo TCG? Gia đình em muốn em làm người chứ đâu muốn em làm súc vật. Người ta gọi em là Con Chiên, là xúc vật thì theo làm gì?”. Lời đe dọa và phỉ báng không chỉ riêng tôi mà cả tôn giáo của một kẻ mà chữ Quốc gia còn không biết viết hoa, súc hay xúc còn không rõ là một điều không có gì khó hiểu. Với những người mà việc mất cha, mất mẹ đối với họ cũng chỉ là những biến cố nhỏ thì không có đủ tư cách để được người khác tôn trọng.
Không chỉ là cách đây 1 tháng, không chỉ là cách đây 2 ngày trước đó thỉnh thoảng tôi cũng bị quấy rối tương tự qua điện thoại nhưng tôi không quan tâm. Và càng ngày thì họ càng quá đáng. Thậm chí họ còn đăng tên và số điện thoại của tôi lên trang rao vặt, để những kẻ không đàng hoàng làm phiền đên cuộc sống của tôi.
Tôi không phản ứng lại những tin nhắn, cuộc gọi khủng bố như vậy hoàn toàn không phải tôi sợ hãi họ. Mà vì lý lẽ không th dùng để nói với những người không đáng được xem là người - những kẻ chỉ thích đứng sau bóng tối để hù dọa người khác.
Rồi một ngày nào đó, chính họ cũng sẽ phải trả giá vì những gì họ đã làm. Tôi thực sự thấy xấu hổ thay cho những người được gọi là người thân của họ, không biết những người đó sẽ nghĩ sao khi biết người thân của mình đã làm những việc như vậy.
Trịnh Kim Tiến
No comments:
Post a Comment