Nhạc sỹ Tô Hải - ...cuộc đấu đá của những anh hết xí quách nên cái đầu, cái miệng xem chừng đã cứng đờ hết rồi! Đặc biệt, không một anh to nào dám nói đến hai chữ Biển-Đảo, càng không bao giờ dám gọi lên bốn tiếng Hoàng Sa-Trường Sa cũng như tránh cả cái tên húy của ông bạn 4 tốt 16 chữ vàng! Thật kỳ lạ!!!*
Ngày 14/12/2012
“CHUI” TIẾNG VIỆT CÓ NGHĨA LÀ GÌ?
Chữ “chui” trong tiếng Việt quả là có 1001 cách định nghĩa! Lúc nó là danh từ, lúc động từ, lúc trạng từ, lúc tĩnh từ. Nó cũng mang theo một ý nghĩa cực xấu cũng như… cực tốt tùy theo, bối cảnh kinh tế, chính trị, lịch sử của đất nước Việt Nam này kể từ 1945 đến nay!
Tóm lại, vào thời tớ đi học “chui” thì chữ "chui" chỉ được hiểu như một động từ: “chui luồn”, “voi chui qua lỗ kim”, “chó chui qua giậu” hoặc thâm thúy hơn “chui” dùng để chỉ những kẻ hay nịnh quan trên như “chui háng quan phủ, quan huyện”… nhưng vẫn mang theo hình tượng “phải rúc đầu qua một cái khe hẹp nào đó”!
Nhưng kể từ ngày “cách mạng mùa thu”, mình đã chứng kiến cả ngàn phát minh mới về chữ nghĩa,(không kể chữ nghĩa mượn của Tầu) chưa từng được nghe, được đọc bao giờ, thì... chữ “chui” là một chữ nhiều ý nghĩa và nhiều cách diễn giải nhất!
“Chui”, ngoài cái ý nghĩa... tích cực và đẹp đẽ chưa từng có lại còn mang một ý nghĩa tố cáo những điều vô lý mà người “chui” phải tìm cách để thoát ra khỏi những sự ép buộc duy ý chí, cực kỳ bất công của một tập thể, của một chính sách hay đơn giản chỉ là một sáng kiến (hay tối kiến?) của một cá nhân nào đó!!!
Thật vậy! Với dân miền Bắc vào thời “tiến nhanh tiến mạnh, tiến vững chắc lên chủ nghĩa xã hội” thì... nếu không chui chắc đã… chết đói cả nút!
Chắc mọi người đã biết mình muốn nói đến:
Cuộc “CHUI VĨ ĐẠI” thứ nhất mà nông dân các hợp tác xã miền Bắc VN đã noi gương Vĩnh Phú (nhờ sự hy sinh mất hết của ông Kim Ngọc) mà lặng lẽ “khoán chui” để khỏi phải đóng xong “thóc không thiếu một cân cho tiền tuyến” là trắng tay!
Sau khi bị đánh liên tiếp 2 số báo hết cả 2 trang ruột của báo Nhân Dân, ông Kim Ngọc đã mất hết, nhưng có cái lạ là... mãi sau này khi người ta gọi cái chủ trương “chui” của ông Kim Ngọc (thực chất là trả lại trâu bò, ruộng vườn cho nông dân) là “khoán 10” thì người coi khoán chui là “mất đảng tính”, cũng đã cùng cả triệu nông dân “chui” qua mọi chính sách ruộng đất lớn của đảng-nhà-lước một cách vui vẻ, đồng tình! Chỉ có điều chẳng có học trò trung thành nào của Xít-của Mao thèm… phê và tự phê cái chủ trương “phá hoại sản xuất- làm nghèo đất nước” bằng bất cứ cái nghị quyết 4, 5, 6 nào và cũng chẳng thèm phục hồi cho ông Kim Ngọc...
Cho mãi đến những năm 2.000 hậu duệ của các nhân vật đã quá vãng mới... “lờ đi cho” việc làm phim, viết truyện về cái vụ CHUI VĨ ĐẠI những năm 1960-70 đã cứu đói cho cả dân miền Bắc!
Rõ ràng “Chui” nghe có vẻ... hèn hèn một chút nhưng nó đã đóng vai trò to lớn và vinh quang cho dân tộc hơn những chủ trương công khai về ruộng đất mà các “học trò trung thành của Xít, của Mao” đã đem áp dụng để làm khổ toàn dân Việt Nam tận những ngày nào!
Cuộc chui vĩ đại thứ 2 – Đó là phá tan những quyết định vừa giáo điều, vừa ngu dốt vừa điên khùng thậm chí có mầu sắc phản động, phá hoại làm cho nhân dân Sài gòn thêm căm thù "cách mạng" bởi cách “Ngăn sông cấm chợ” quái đản!!!
Một ki-lô gạo, một gói tôm khô mang về Saigon cũng bị tịch thu dọc đường! Bản thân mình cũng bị tịch thu mấy cân gạo thù lao cho cả tháng trời dạy một lớp sáng tác ở Cần Thơ! Một “đồng chí dân quân” có súng đã chĩa vào xe bọn mình và nói: ”Cấm mang lương thực tiếp tế cho bọn... phản động! Cán bộ cách mạng đã có đảng-chính phủ... lo”! Chao ôi! Lúc ấy mình chẳng phải “ngụy” chẳng phải “phản động” mà sao muốn kéo cổ cả mấy cái thằng ra những quyết định điên khùng ấy ra pháp trường đến thế!
May thay! Có mấy ông “đồng chí to”, vì trách nhiệm với lương dân mình cai trị đã quyết tâm... CHUI qua mọi chính sách bất nhân của Trung Ương (sự thật chỉ là sự “nổi hứng” hoặc “sáng kiến” tài tình của một vài ông nào to nhất nước).
Mọi hàng rào ngăn cản bọn “tư thương phá hoại cách mạng” đã được “lẳng lặng” phá bỏ. Hàng đoàn xe của bà Ba Thi đã được đưa xuống đồng bằng sông Cửu Long gạo thóc đang thừa mứa để giải phóng cái dạ dày của dân Sài gòn khỏi hàng tạ bo-bo không sao tiêu nổi! Cuộc “Chui” này cứ ngày một phát triển mà kẻ đề ra ngăn sông cấm chợ, để mà tiến nhanh tiến lẹ lên “Xã Nghĩa” cũng như người chỉ đạo vả cà triệu người “chui” để tồn tại không thấy ai bị động chạm bởi bất cứ ngại cốt, ngại quyết nào! Rõ ràng ngày ấy đúng là: CHUI MUÔN NĂM! Chui là… vô cùng sáng suốt!
Sau này cũng có nhiều thứ “chui” nhưng trừ xuất cảnh “chui” bằng cách mua bãi vượt biển thì hầu hết chui đều mang ý nghĩa… tiêu cực!
Thôi thì đủ thứ chui: học chui, dạy chui, bằng cấp chui, chữa bệnh chui, vé xe đò, tầu hỏa chui, thậm chí “nghệ sỹ”, “tác phẩm chui”, “biểu diễn chui”, triển lãm chui”… đều tràn lan khắp nền kinh tế thị trường định hướng XHCN! Nhưng nhìn chung thì, “Chui” bắt đầu mang nhiều mầu sắc… loạn, vô chính phủ,…
Cho đến hôm nay, tớ lại thấy cần phải hoan nghênh một hành động “chui” đáng biểu dương nữa vì tính tích cực khó chối cãi của nó! Nó xảy ra ngay trên quê hương của nguyên Tổng Bí Thư Phan Đăng Lưu và nhiều danh nhân khác mà mình nhớ không hết!
Đó là “Yên Thành, Nghệ An đã vươn lên làm giàu bằng... ”xuất cảng lao động chui” (xem ảnh 1)
Chui thế này thì cả nước cũng nên...."chui"
Một huyện chỉ có 11 vạn dân mà có tới 2 vạn người đi XUẤT KHẨU LAO ĐỘNG CHUI! nghĩa là cóc cần chính sách xóa đói giảm nghèo của nhà lước) và 1 vạn người đã trở thành tỉ tỉ phú!
Chính chủ tịch UBND xã Đô Thành có cái tên họ khá kêu Hồ Chí Cường đã trả lời không ngần ngại phóng viên T.Trẻ 15/1/2012: “Xã tôi có 8.000 lao động nhưng có tới…2.000 người đi… xuất khẩu lao động! Toàn xã có 2.000 nhà 2 tầng! Xe hơi “mua chơi” có trên 100 chiếc, mua làm ăn bên Lào 100 chiếc! Tất cả những sự đổi đời này theo ông nhờ... “bứt phá tư duy” để XKLĐ chui!”
Mặc dầu bài báo có nêu lên cái sự cần cảnh giác với mọi sự lừa đảo bằng một mẩu bổ sung in ngay bên cạnh: “Coi chừng ôm nợ” nhưng toàn bài báo toát lên một ý đồ: MUỐN GIẦU CÓ CẦN PHẢI BỨT PHÁ TƯ DUY ĐỪNG TRÔNG MONG GÌ VÀO ÔNG NHÀ NƯỚC!
Kể ra cái chuyện bứt phá bằng chiến thuật “Chui” này, nếu có phần nào đó tiêu cực thì ít nhất nó cũng gióng hồi chuông cảnh cáo: “NHÀ NƯỚC CÁC ANH LÀM CÁI CHI CŨNG CHẲNG BẰNG NGƯỜI DÂN CHÚNG TÔI!”
Ừ đúng thiệt! Cứ thử tìm xem nơi nào nhờ Nhà nước Xuất Cảng Lao Động mà sánh nổi với Yên Thành đi! Nếu ai tìm thấy thì tớ xin... “tự xử” ngay tức khắc!
*
Ngày 16/12/2012
MIỆNG NHÀ QUAN CÓ GANG CÓ THÉP,... CÒN MIỆNG NHÀ VUA?
Thì... mà thôi! Kẻo viết lên thành chữ nghĩa dễ bị coi là... thiếu văn hóa hoặc quá bình dân!
Mình nghĩ lại hơn sáu mươi năm từng nghe các lời dạy dỗ của các lãnh tụ để quán triệt chấp hành lúc bảo đen thì... đen, lúc bảo đỏ thì đỏ, lúc bảo tốt thì… dạ tốt! Còn lúc bảo xấu thì... Dạ Xấu!. Tất cả đều có lý của lãnh đạo và phải tuyệt đối tuân theo.
Tỉ như: Khi thì… đi cả hai giây giữ kẽ cả với Tầu với Liên Xô. Khi thì … sau nghị quyết IX bỗng ầm ầm nổi lên cơn xét lại! Rồi bỗng dưng lại theo Nga, chửi Tầu là “quân bành trướng, kẻ thù nguy hiểm nhất”, rồi ít lâu lại… quay về: đồng chí 4 tốt 16 chữ vàng...
Đường lối chính trị (nếu họ có) cứ xoay như chong chóng… làm cho chính tớ đôi khi cũng thấy “thương” cho các bố thời cuộc bắt buộc, nên đành phải “thay dạ đổi lòng”. Miễn sao cái dân tộc này tồn tại!
Tuy nhiên, đến thời đại kinh tế mô-đéc này, phương tiện truyền thông phát triển như vũ như bão, chẳng lẽ các ông to không chiếm lãnh màn ảnh thì để ai đây? Thế là cứ phải thay nhau phát biểu, viết bài..(hoặc nhờ thư ký viết) với tần số mà không một ngôi sao Hollywood, một lãnh tụ chính trị nào có thể chiếm làn sóng nhiều thời gian bằng!... Và thế là nói dài, nói dai và... nói dại!
Gần đây, sau vụ Nghị Quyết 4 chẳng “rớ” tới ai, các ông vua, bà chúa lại càng thay nhau đi khắp nơi đăng đàn, hướng dẫn, chỉ đạo, giải thích… về những điều mà càng nghe họ nói, càng thêm… buồn cười cho trình độ của các vị ấy! Sao mà nó bết bát thảm thương đến thế???
Chỉ xin kể những gì mà các vị ấy mới “nhả ngọc phun châu” trong các hội nghị, trong các cuộc tiếp xúc với người dân gần đây nhất để thấy:
1- Các vị đã quả thật “hết xí quách”, chẳng có tìm ra bất cứ một thứ lý luận gì, chẳng “đột phá” được cái quái gì ngoài những điều các vị tiền nhiệm đã "giáo dục" chúng tôi cả! Tất cả những lời khuyên cho thanh niên, cho đảng viên cho cán bộ,... nghe sao mà nó cứ ngượng nghịu thế nào ấy, không như các ông Sáu Thọ, Tố Hữu, Hoàng Tùng… xưa kia cùng mặc bà ba nâu, cùng hút chung một cái điếu cày với lũ tớ, nhất là "các vị bây giờ" lại cứ nhắc lại những điều mà "các vị quá cố" đã nói cả ngàn lần khi xửa khi xưa kia rồi.
Ví dụ: “Là thanh niên cần phải có hoài bão”! hoặc "Thanh niên là rường cột của nước nhà"
Và… rồi… cứ thế phát triển ra cả 2, 3 trang báo hoặc chiếm sóng đến cả tiếng đồng hồ về ba cái chuyện “Hình vuông có 4 cạnh”, “Mặt trời mọc đằng Đông, lặn đằng Tây” trên khắp các đài tivi trong những giờ vàng!!!
2- Tóm lại những vị này… “Nói Lắm Nhưng Mà Để... chẳng Nói Gì” (vì có gì trong óc đâu mà nói?)
3- Chỉ có một ông chủ tịch [nước] Trương Tấn Sang là mỗi lần nói đều làm cả nước lẫn thế giới phải chú ý. Chính ông Sang là người dám đi tiên phong vạch mặt “bầy sâu” (tuy vô danh), Cũng chính ông đã đánh động cho toàn dân biết “có những kẻ muốn cõng rắn cắn gà nhà”… v.v...
Riêng cuộc gặp mặt cử tri ngày 14/12 thì ông Sang đã lần đầu dùng...“ngôn ngữ lề trái” để phê phán những kẻ sâu mọt hại dân còn căng hơn các blogger nổi tiếng nhiều.
Hãy nghe ông chủ tịch này nói:
- Về việc bỏ phiếu tín nhiệm: Ông báo động trước về các vụ “chạy”, các cuộc “vận động nháy nháy”, “móc ngoặc với nhau, được anh được tôi”. Ông cũng quyết tâm “để cho Dân có ý kiến trước, Đảng có ý kiến sau…”. Nếu Đảng có ý kiến trước thì khó cho Nhà Nước, khó cho đại biểu ….”. Rồi sẽ có người nói: ”Đảng có ý kiến như thế này các vị đại biểu nên chú ý”… thì lại thất bại nữa!”
- Về việc bầu cử thì ông Sang nói: ”Phải dẹp kiểu bầu cử “dân chủ giả dối” kiểu gợi ý rằng số 1, số 3, số 5 phải đậu nhé! Thôi tiêu nữa rồi! bầu chi nữa, dẹp đi cho khỏi tốn tiền của nhân dân!”
Riêng về cái chuyện Vô hiệu của nghị quyết TƯ 4 thì ông phát biểu công khai ”Mấy ông kẹ sai phạm cứ mang ra mà trị, chứ thế này không được đâu, cứ dung dưỡng nhau là chết!"
Tất cả những gì ông nói đều có sự trả lời mà tớ nghĩ là… cực… trái chiều!
Xin dẫn chứng:
Ông Nguyễn Sinh Hùng chủ tịch "cơ quan quyền lực cao nhất nước" đã cảnh báo về việc bỏ phiếu tín nhiệm: ”Khi đưa người ta ra để bỏ phiếu tức là đã biết người đó là ông A, B, C. Đã phải đưa ra bỏ phiếu thì đến 80% sẽ bị miễn nhiệm, Như vậy phải phối hợp ngay với Ban Tổ Chức Trung Ương với Bộ Chinh Trị cho ý kiến về người thay thế để bầu luôn không chờ lâu! Quyền lực phải được liên tục, chứ với chức danh quan trọng như vậy không được bỏ trống!”....(Y hệt thời ông trả lời quốc hội khóa trước: “chặt chém hết lấy ai làm việc???!!!)
Còn ông Ba Dũng thì ngay 2 ngày sau đó, nhân đến chỉ đạo Hội Nghị Công An toàn quốc đã lớn tiếng kêu gọi dùng các thứ kỹ thuật và luật pháp để đánh vào cái bọn “lực lượng thù địch” đang âm mưu làm nội bộ ta phân tâm... chia rẽ, làm cho nhân dân mất tin tưởng vào cái Đảng của ông ấy. Cuối cùng ông ta nói vống lên đến 1/3 dân chúng Việt Nam đang sử dụng Internet nên phải huy động mọi lực lượng dẹp tan Nó!(Chú ý Nó: đại danh từ ở số ít)… không để tồn tại những tổ chức đối lập!
Nghe xong, mình có cảm giác: Hai ông đang có gắng dựa trên địa bàn của mình để chĩa mũi dùi vào dọa nhau trong tầm quyền lực sẵn có!!!
Còn ông Hùng thì... bên nào cũng có đóng góp ít nhiều, ý kiến tí ti tiến tí ti lùi, lắm lúc chẳng hiểu ông đứng ở chỗ nào nữa!
Tóm lại: Tớ để ý thấy đúng là cuộc đấu đá của những anh hết xí quách nên cái đầu, cái miệng xem chừng đã cứng đờ hết rồi! Đặc biệt, không một anh to nào dám nói đến hai chữ Biển-Đảo, càng không bao giờ dám gọi lên bốn tiếng Hoàng Sa-Trường Sa cũng như tránh cả cái tên húy của ông bạn 4 tốt 16 chữ vàng! Thật kỳ lạ!!! Hình như tội tình gì thì cũng đã giao cho anh Lương Thanh Nghị giơ đầu chịu báng cả!
*
Ngày 17/12/2012
CHO TÔI VÀO ĐẢNG TỰ DO DÂN CHỦ VỚI
Thú thiệt, kể tù ngày hôm 16/12 khi xảy ra cái vụ thảm sát trường học ở Newton (Connecticut), mình đã tập trung toàn bộ vào tình hình quốc tế... Và mình bỗng nhận thấy:
1- Vũ khí đang trở thành một tai họa cho cả loài người. Vì chưa bao giờ vũ khí nguy hiểm giết người hàng loạt lại nằm trong tay nhiều thằng điên, thằng tân phát xít như bây giờ!
2- Có những thằng trẻ con điên như Adam Lanza nhưng cũng có những thằng khùng già hơn nó từ 10 đến 45 tuổi, nhưng đang nắm trong tay hàng loạt kỹ thuật giết người, đang hung hăng đe dọa cả thế giới: ”Phen này chết cùng chết! Xem chúng mày làm gì được ông!” Đó là thằng nhóc Ủn ở Bắc Hàn và bọn quan thầy nó! Nó đang tổ chức ăn mừng thắng lợi vĩ đại của khoa học kỹ thuật quân sự. Nó đang huênh hoang khoe khoang: có đủ tên lửa có khả năng bắn đến tận Washington và sẽ còn thử cả tên lửa lẫn bom hạt nhân nữa! Thách thằng nào dám làm gì đấy! Đằng nào không chết vì hạt nhân thì cũng chết vì... đói! Vậy thì sợ cái đếch gì!
Cứ nghe và nhìn những gì mà bọn nó huênh hoang ca ngợi sự “thành thật (?) “dũng cảm” và “khôn ngoan” của Đại Thống Soái Kim Jong Un và tên Jang Chol chủ tịch Viện Hàn Lâm khoa học Triều Tiên đe dọa “sẽ có nhiều cuộc thí nghiệm thành công hơn nữa…” mà muốn nôn mửa! (xem ảnh 2)
Một thằng điên làm cả nước phát khùng?
Trước tình hình biến chuyển không ngờ không ít nhà bình luận thời cuộc phương Tây đã viết:
- Cuộc đưa vệ tinh lên quỹ đạo thành công vừa qua của Bắc Triều Tiên đã làm đảo lộn mọi quan niệm “kiên trì chiến lược” (patience stratégique) của ông Obama!... Người ta đã vạch ra cái thái độ chính trị theo đó, “qua Trung Quốc hạn chế sự hung hăng của Bắc Triều Tiên” là sai lầm nguy hiểm!
Thậm chí ngay người Hàn, người Nhật bị xua đuổi, phá phách ở bên Tầu (xem ảnh 3) cũng đòi hỏi phải có một sự lật lại mọi vấn đề lâu nay bị gò bó.
Điển hình là hiến pháp Nhật, sau đại chiến thứ 2 đã bị trói chặt chân tay của một “cường quốc thừa sức cho những kẻ hỗn xược một bài học!” Người Hàn cũng nói cạnh nói khóe sự “hòa hoãn không nên có” của những người lãnh đạo đã đi theo người Mỹ quá ngoan ngoãn dễ dàng! Và ngày 19/12 này sẽ rõ: Nhân dân Hàn Quốc có “nhún nhường” mãi hay không?
Và tất cả đã có mòi thay đổi khi hôm qua 16/12/2012, nhân dân Nhật đã dồn phiếu cho Đảng Tự Do Dân Chủ, xu hướng Quốc Gia Dân Chủ hữu khuynh. Sau thắng lợi tuyệt đối vừa qua, ông Shinzo Abbe người sẽ thay ông Noda đã tuyên bố ngay: “Senkaku là của nước Nhật! Đây là một vấn đề không có gì mà thương lượng!” và ông hứa hẹn sẽ thay đổi hiến pháp bỏ đi những điều khoản về một cơ quan nặng về phòng vệ mà thay vào đó một Bộ Quốc Phòng danh chính ngôn thuận với đầy đủ mọi phương tiện sẽ đánh tan mọi mưu đồ xâm lược của bất cứ kẻ thù nào! Tuy nhiên ông cũng rất “chính trị” khi đưa ra ý kiến có lợi cho cả hai bên về kinh tế... là: sẵn sàng đàm phán để bình thường hóa giữa hai nước...
Vậy mà Hoàn Cầu báo (Globe times) hôm 15/12 không hề dịu giọng. Không những thế họ còn lôi cả đời ông nội của ông Abbe là Nohoshuki Kishi ra để tố là tội đồ chiến tranh loại... một và hô hoán hãy nhanh chóng ra tay ngăn chặn những ý đồ của những “tội phạm Nam Kinh” năm nào!
Người Nhật chịu đựng sự sỉ nhục mãi thế này hay sao?
- Ông Abbe sẽ không để tình trạng bó tay vì hiến pháp sau chiến tranh
Chẳng hiểu ông Obama nghĩ sao khi chỉ một tuần đã có “3 tảng đá thăm dò” ném vào vườn hoa Nhà Trắng?
Chẳng hiểu các nhà chính trị, các nhóm lợi ích, mừng hay lo...? Chứ mình thi..
Mấy hôm nay, bỗng có một “giấc mơ dại dột”! Nếu được đứng trong Đảng ông Abbe, mình sẽ ủng hộ ông “oánh”! “Oánh cho bọn ngông cuồng phương Bắc biết mặt, dù cả chú Ủn cũng nhân dịp này sẽ phóng bừa ra mấy quả tên lửa mang đầu đạn hạt nhân để rồi chết hẳn, chết hết, đỡ phải lo làm kinh tế nó khó vô cùng! Và dù chiến tranh có xảy ra, mình vẫn chấp nhận chết ngay hôm nay còn hơn cứ sống ngắc ngoải mà tức đến... chẳng chết được như thế này!
No comments:
Post a Comment