Vụ công an và côn đồ xông vào tư gia công dân bắt người, đánh
đập ngay lập tức được thông tin rộng rãi trên các cơ quan truyền thông quốc tế
và các trang mạng. Đây là một trong những vụ việc nhục nhã nhất của ngành công
an. Mà biết đâu, còn có những người ngồi trên cả ngành công an chỉ huy
"trận đánh đẹp" này thì sao.
Vì sau khi bị chúng bắt, sức khỏe quá kém, toàn thân đau đớn nên
một ngày qua, tôi không viết được gì, ngoài mấy dòng tin về việc Phương Uyên bị
đánh bài
1. Nguyễn Phương Uyên
bị đánh dã man.
Thông tin trước đó, mẹ con Phương Uyên sẽ bị áp giải lên chuyến
bay 6 giờ sáng nay.
Lúc 9 h 01 thì tôi liên lạc được với cháu Uyên. Cháu cho biết
chúng áp giải hai mẹ con cháu lên máy bay và đã xuống sân bay Tân Sơn Nhất.
Hiện chúng đang áp giải mẹ con cháu về quê (Hàm Thuận Bắc - Bình Thuận)
Khi hỏi cháu, con có mệt không, Uyên nói sao không mệt hở bố. Nó
đánh, nó tát con hộc cả máu mồm máu mũi ra đây này.
Tôi lặng người đi một lúc rồi hỏi, nó đánh con ở sân bay à? Cháu
bảo vâng. Nhưng tôi quên không hỏi cụ thể ở sân bay Nội Bài hay Tân Sơn Nhất.
Nói đến đây thì cuộc gọi tạm ngừng, do máy của cháu hết pin. Một
lúc, cháu gọi lại, chắc là pin hồi lại chút ít.
Cháu bảo: máy hết pin về đến nhà con sẽ nói chuyện tiếp. Nếu
chiều nay con không gọi điện cho bố thì nghĩa là nó mang con nộp cho Tàu Khựa
rồi bố ạ.
Nên gọi bọn này là gì đây? Lũ quỷ dữ, lũ khát máu hay bầy thú
hoang?
Mong công luận lên tiếng bảo vệ sức khỏe, tính mạng cho Phương
Uyên.
2. Chuyện của bé Thụy Châu:
Bé Nguyễn Thụy Châu vừa nhập trường đại học buối sáng thì buổi
tối xảy ra chuyện công an xông vào nhà bắt người đi và bắt luôn cả bé, tất cả
là 10 người. Chưa bao giờ cháu tính đến tình huống này. Bé là út nên được bố mẹ
cưng chiều hơn tất cả. Bố mẹ bé cho rằng, trong các con, con út là thiệt thòi
nhất vì được ở với bố mẹ ít nhất nên tìm cách bù đắp cho bé. Bố có vẻ chiều hơn
mẹ, còn mẹ, miệng thì trách bố chiều nhưng lo cho bé cặn kẽ, làm thay con đến
từng việc nhỏ nhất.
Những việc bố làm, cháu đều biết cả nhưng không bao giờ cháu
bàn. Cháu chỉ đi học, có nói chuyện cũng chỉ nói những chuyện thường ngày ở
lớp, chuyện bạn bè.
Tối hôm 25/9, cháu bị bắt rồi chúng thả về nhà. Về cháu đi nằm
luôn, còn vợ chồng tôi bời bời bao nhiêu chuyện nên cũng chẳng hỏi han được bé.
Chính vì vậy, đêm qua, tôi mới viết một cái stt nhờ mọi người
vào động viên an ủi cháu.
Hôm nay mẹ hỏi:
- Hôm qua bị chúng nó bắt con có sợ không?
- Con có kinh hoàng nhưng không sợ, con có làm gì sai đâu. Có
sai là ở họ chứ
- Thế chúng hỏi con những gì?
- Họ hỏi thế nào, con trả lời thế vậy. Con bảo cháu đang ngủ,
thấy ầm ỹ ở dưới, nghe thấy tiếng kêu cướp, cướp, cháu chạy xuống thì bị bắt.
Họ bảo con, không được nói là cướp, đó là những người "thi
hành công vụ" (!?). Con bảo: "Thế nhà chú, tự nhiên có hàng chục
người lạ, phá cửa xông vào thì chẳng gọi là cướp thì gọi là gì?
Con nói thế, họ im, không nói gì nữa.
Vợ chồng tôi phá lên cười, tỏ ý hài lòng, còn bé thản nhiên
chẳng cần để ý xem thái độ bố mẹ thế nào. Bé nói thêm:
- Lúc con xuống, còn đi chưa hết cầu thang, họ chỉ vào con bảo:
"Con Phương Uyên đấy! Bắt lấy nó".
3. Nói thêm về việc Phương Uyên bị công an
đánh.
Sau khi chị Nhung và bé Uyên bị chúng xông lên tầng 2 nhà tôi
bắt đi, tôi không còn gặp mẹ con cháu nữa. Vì vậy, những gì xảy ra đối với cháu
Uyên sau khi cháu bị bắt, tôi không biết được đầy đủ, chỉ biết thời gian mẹ con
cháu bị áp giải ra sân bay Nội Bài qua những người đi lên sân bay hỗ trợ: chị
Dương Thị Tân, các anh Lê Thiện Nhân, Trương Văn Dũng, Lê Quốc Quyết, Đinh Văn
Thi, Tại sân bay này, Trương Dũng đã thực hiện được một video clip tuyệt vời:
Sau khi họ áp giải mẹ con Uyên về quê ở xã Hàm Trí, huyện Hàm
Thuận Bắc tỉnh Bình Thuận, như đã hẹn trước, chúng tôi tiếp tục liên lạc ngay
với nhau. Điều tôi quan tâm nhất của tôi là Uyên bị đánh như thế nào.
Chị Nhung kể: Chúng xông lên tầng 2, ập vào phòng ngủ, bắt hai
mẹ con em. Lúc ấy có khoảng 5,6 tên, trong đó có một tên công an nữ. Chúng rất
hung hãn. Chúng túm tóc hai mẹ con dập đầu vào tường, rất đau. Rồi chúng quấn
tóc kéo rê lôi xềnh xệch lên xe. Em được biết chúng mang hai mẹ con em đến Đại
Áng.
Chị Nhung chỉ biết thế. Nếu là Đại Áng thì chắc là xã Đại Áng
cũng thuộc huyện Thanh Trì.
Tôi bảo chị Nhung đưa máy cho cháu Uyên để tôi hỏi chuyện trực
tiếp. Chị bảo con nó đang ngủ mệt. Từ lúc về nhà, nó nằm li bì suốt vì đau đớn.
Cầm lấy máy, khong đợi tôi hỏi, Uyên nói:
- Bố ơi con đau lắm.
- Thế nó đánh con như thế nào, kể tỉ mỉ cho bố nghe xem nào.
Uyên kể như chị Nhung nói. Tôi hỏi:
- Vậy nó đánh con chảy máu mồm, máu mũi khi nào?
Ngay khi chúng nó lôi con từ nhà mình ra xe, chúng đánh, chúng
tát rồi máu con ộc ra.
Như vậy là chúng đánh Uyên ngay tại nhà tôi, trên phòng ngủ tầng
2. Lúc ấy vì quá hỗn độn nên tôi không biết được.
- Khi vào đồn, chúng tách hai mẹ con ra, chúng có đánh không. Bố
nghe mẹ con nói mẹ con ở phòng gần đấy, nghe con la hét ghê lắm.
- Lúc con la là khi chúng tiếp tục xúm vào đánh con. Nó hỏi con
về mối quan hệ, con bảo mẹ Nhung là mẹ tôi, bố Thụy là bố tôi, bác Hải là bạn
của mẹ tôi còn cậu Thi cậu Quyết là cậu tôi. Ngoài ra con không nói thêm gì
nữa, Nó bắt con làm tường trình, con không làm.
- Thôi, bố không dám hỏi nhiều để con nghỉ.
- Vâng, nhưng ...
- Nhưng sao, con cứ nói đi.
- Có một thằng nó sàm sỡ con bố ạ
- Nó đã làm gì con?
- Nó sờ vào ngực con. Thằng này mặc áo đen, sọc trắng. Hình nó
có trên clip ấy.
Vậy con vào clip trích hình nó ra để xem là thằng nào.
- Vậy để rồi con gửi cho bố.
Khất các bạn nhé. Khi nào cháu chuyển ảnh cho tôi, tôi sẽ mời
các bạn xem mặt nó.
26/9/2013
NTT
No comments:
Post a Comment