Ta ở núi tây nhìn sang đông
giang sơn chỉ chảy có một dòng
Mười năm nước cạn, bờ nầy ngóng
Ta ở trại nầy đúng sáu năm
chuyển qua, chuyển lại biết mấy lần
Vẫn cái trại tù trong thung lũng
cùng một đống người gọi tha nhân
Tha nhân vịn níu thành chung phận
cùng tắm gió mưa một trại tù
Ta thân hỉ mũi còn chưa "sạch"
bên những cội già như trăng lu...
Khoái vùng vẫy ta thành nghiệp chướng
thích vung tay ta quẩy phong trần
Gió dập, cội già, nghiêng bốn hướng
mười năm tù phải ngứa tay chân
Tay nhớ thép đen bung ánh lửa
chân tiếc một thời đạp núi non
Nay ở chật, trời xanh đâu nữa
cuộc mười năm coi thử mất còn
Mười năm hí hửng ta đi trước
mặc kệ gốc già chết sau lưng
Rễ nát, ngáng chân làm sao bước
rừng cứ mọc cao chẳng thể ngừng
Ngoái cổ nhìn sau ta ngán ngẩm
những gốc già không trụ mười năm
rỗng ruột, mục thân, vàng khô lá
đường về bến cũ vẫn biệt tăm
Ta ở trại nầy đúng sáu năm
trơ trơ con mắt ngó lăm lăm
ơi hỡi trần gian buồn quá đỗi
những gốc già kia vướng chỗ nằm
Nguyễn Thanh Khiết
A 20 tháng 2 năm 1987
No comments:
Post a Comment