Thủ Đô Phnom Penh trong ngày tang lễ Norodom Sihanouk |
NGUYỄN THU TRÂM - Hôm nay, ngày 15 tháng 10 năm 2012, truyền thông thế giới đồng loạt đưa tin Norodom Sihanouk cựu hoàng Campuchia sống lưu vong tại Bắc Kinh, Trung Quốc vừa qua đời ở tuổi 90 sau nhiều năm chống chọi với nhiều tật bệnh. Hơn 700 tờ báo lề đảng của cộng sản Việt Nam cũng cùng đưa tin, với nhiều lời tán dương “công đức” của vị cựu hoàng này, mặc dù đối với chính thần dân Campuchia, thì Sihanouk chỉ là một “hoàng đế của các hoàng đế ăn chơi trác táng” và là “một ông vua thích được nô lệ cộng sản”, cho nên việc các báo chí lề đảng ca ngợi Suhanouk cũng là một topos lẽ thường.
Norodom
Sihanouk sinh ngày 31 tháng 10, 1922 là cựu quốc vương, và hiện nay là Thái thượng
hoàng của Vương quốc Campuchia.
Ông từng
là vua của Campuchia trong nhiều giai đoạn cho đến ngày thoái vị để nhường ngôi
cho con trai của ông là quốc vương Norodom Sihamoni vào ngày 7 tháng 10 năm
2004. Sihanouk là con trai của cựu quốc vương Norodom Suramarit và hoàng hậu
Sisowath Kossamak. Ông đã đảm nhiệm nhiều chức vụ khác nhau kể từ 1941, nhiều vị
trí đến nỗi Sách kỷ lục Guiness đã đưa ông vào danh sách các chính khách giữ
nhiều chức vụ nhất: Bao gồm 2 lần làm vua, 2 lần thái tử, 1 lần chủ tịch nước,
2 lần thủ tướng và một lần quốc trưởng Campuchia và nhiều chức vụ khác nữa của
chính phủ lưu vong. Phần lớn là chức vụ bù nhìn, kể cả lần cuối làm vua - trị
vì nhưng không cai trị. Thời gian trị vì thực sự của ông hoàng này là từ 9
tháng 11 năm 1953 đến khi bị Lon Nol phế truất ngôi vào 18 tháng 3 năm 1970,
khi ông đang ở Moscow trong chuyến công du Liên Bang Sô Viết.
Phạm Văn Đồng, Võ Nguyên Giáp đón Sihanouk tại Hà Nội năm 1970 |
Thời niên thiếu, Sihanouk học tiểu học tại Phnom Penh, trường Pháp École François Baudoin, rồi sau khi học xong tiểu học, Sihanouk sang học trung học tại tại trường Lycée Chasseloup Laubat tại Sài gòn cho đến khi lên ngôi, sau đó học tại trường binh bị Saumur, Pháp. Khi ông ngoại của Sihanouk là vua Sisowath Monivong băng hà vào ngày 23 tháng 4 năm 1941, Hội đồng Tôn vương đưa Sihanouk lên ngôi vua. Ông đăng quang tháng 11 năm 1941.
Sau 1945 đến cuối thập kỷ 1950, vua Sihanouk có xu hướng dân tộc chủ nghĩa và bắt đầu yêu cầu Pháp trao trả chủ quyền và về nước. Tháng 5 năm 1953, ông sang tị nạn tại Thái Lan và từ chối hồi hương cho đến khi có độc lập. Ông về nước ngày 9 tháng 11 năm 1953. Ngày 2 tháng 3 năm 1955, ông thoái vị nhường ngôi cho cha mình, và giữ chức thủ tướng vài tháng. Sau khi vua cha mất năm 1960, ông lại được bầu làm chủ tịch nhà nước nhưng với danh vị hoàng thân. Khi Chiến tranh Việt Nam xảy ra ác liệt, Sihanouk chủ trương Campuchia trung lập, đứng ngoài cuộc chiến, cùng đồng thời đứng về phía Trung Quốc và Hoa Kỳ và tán thành chính sách Bên thứ 3. Vào mùa xuân 1965, ông đã thỏa thuận với Trung Quốc và Bắc Việt Nam cho phép sự hiện diện của các căn cứ của cộng sản Bắc Việt ở phía Đông của Campuchia và cho phép Trung Quốc được viện trợ lương thực, thuốc men và vũ khí đạn dược cho Cộng Sản Bắc Việt Nam thông qua các cảng Campuchia, bù lại bằng cách Trung Quốc sẽ mua gạo của Campuchia với giá cao.
Sihanouk và vợ trên đường Trường Sơn, trở về vùng "giải phóng" |
Góp phần
tuyên truyền cho cộng sản, Norodom Sihanouk cũng nhiều lần lên tiếng rằng phe cộng sản ở Đông Nam Á sẽ chiến thắng trong
cuộc chiến ý thức hệ Quốc Gia và Cộng Sản là không thể tránh khỏi và chính
Sihanouk cũng cho rằng chủ nghĩa Mao đáng để mọi người tôn vinh và thực hành.
Trong
giai đoạn 1966-1967, Sihanouk đã ra sức đàn áp chính trị loại bỏ nhiều phe phái
chính trị chính ở Campuchia. Tuy vậy, chính sách hữu hảo với Trung Quốc của ông
và ý đồ muốn biến Campuchia thành một nước theo chế độ cộng sản của ông đã bị
phá sản do thái độ cực đoan của Trung Quốc vào thời kỳ cao trào của Đại Cách mạng
văn hóa. Dù vậy, với sự yểm trợ của chính quyền Bắc Kinh, ông đã loại bỏ được
các phe phái cánh tả.
Sau khi bị Lon Nol lật đổ vào ngày 18 tháng 3,
1970, Hoàng thân Sihanouk đến Bắc Kinh
và bắt đầu chính thức ủng hộ Khmer Đỏ và thành lập chính phủ Khmer kháng chiến,
chống chính phủ cộng hòa Khmer của Lon Nol ở Phnom Penh. Vào lúc nước Cộng hòa
Khmer rơi vào tay Khmer Đỏ vào năm 1975, Hoàng thân Sihanouk trở thành nguyên
thủ quốc gia bù nhìn của chính phủ mới khi Pol Pot còn nắm quyền lực. Ngày 4
tháng 4 năm 1976, Sihanouk đã phải từ chức vì thấy được sự tàn bạo của Khmer đỏ
trong chính sách diệt chủng của Pol Pot và Iêng Sary. Từ đó Sihanouk sang tị nạn
tại Trung Quốc và Bắc Triều Tiên. Không có tiền chuyển lậu ra ngoại quốc, không
giống như những nhà cai trị bị lật đổ khác, Sihanouk không có cách nào khác là
đành phải nhờ vào sự giúp đỡ của hai nước Trung Hoa và Bắc Triều Tiên bạn hữu.
Mao Trạch Đông và Chu Ân Lai nói với ông rằng ông muốn ở lại Bắc Kinh bao lâu
cũng được. Chủ tịch Bắc Triều Tiên Kim Nhật Thành ra lệnh xây một lâu đài vĩ đại
nhìn xuống hồ Chhang Sou On ở Bình Nhưỡng cho ông cư ngụ.
Tôn Đức Thắng đón Sihanouk tại Hà Nội |
Tháng 9 năm
1975, Sihanouk đang ở Bình Nhưỡng thì phó Thủ tướng chính phủ Liên Hiệp Quốc
Gia Kampuchia, là chính phủ lưu vong do Sihanouk thành lập có sự hợp tác của
Khmer Đỏ, viết tắt theo thiếng Pháp là GRUNK -Royal Government National Union
of Kampuchia - Khiêu Samphan và bộ trưởng thông tin Ieng Thirith -vợ của Ieng
Sary- đến mời. Sihanouk nhớ lại Khiêu Samphan nói với ông: “Nay chúng tôi hết sức
sẵn sàng đón chào Ngài. Bây giờ chúng tôi tạo đủ điều kiện trăm phần trăm Cọng
Sản. Chúng tôi đã vượt qua Trung Hoa anh em. Với một bước nhảy vọt vĩ đại,
chúng tôi có thể đạt tới mục đích của chủ nghĩa Cọng Sản mà không cần kinh qua
giai đoạn xã hội chủ nghĩa”. Điều ấy làm ông hết sức bối rối nhưng ông vẫn hồi
hộp về việc trở về nước.
Họ cùng về
Bắc Kinh bằng tàu lửa. Ở đây, một chiếc Boeing 707 của Trung Hoa đưa họ về
Phnom Pênh. Trước khi rời Bắc Kinh, Sihanouk và Monique có Khiêu Samphan đi
kèm, đến cáo biệt chủ tịch Mao và thủ tướng Chu. Run rẩy vì bịnh Parkinson,
Mao, 82 tuổi, không nói được nhiều. Tuy nhiên, một trong những lời chỉ dẫn của
ông sau đây là rõ ràng. Ông ta nói với Khiêu Samphan và Ieng Thirith “Xin vui
lòng đừng đưa thái tử Sihanouk và vợ ông vào hợp tác xã.” Với Sihanouk, lời nói
nầy chính là lời cứu mạng.
Bị bịnh
ung thư tới thời kỳ cuối, Chu Ân Lai chỉ còn là cái bóng của mình. Với giọng
nói yếu ớt chỉ đủ nghe, ông năn nỉ Khiêu Samphan “Vui lòng tiến lên Cộng Sản chủ
nghĩa chầm chậm, từng bước một. Bạn không thể tiến ngay lên Cộng Sản Chủ Nghĩa,
phải từng bước một. Xin vui lòng đi từng bước nhỏ, chậm và chắc.” Xúc động hơn
là lời khuyến cáo tiên liệu của ông: “Đừng đi theo con đường “Bước Nhảy Vọt vĩ
đại” đã thất bại của chúng tôi.” Ông ta nhắc lại những chiến dịch ảo tưởng của
Trung Hoa nhằm khẩn trương xây dựng Cộng Sản chủ nghĩa hồi cuối thập niên 1950
đã để lại một nền kinh tế như trong lò sát sinh. Samphan và Thirith cười một
cách thông cảm. Nghe nhiều khoa trương việc đang xây dựng một chế độ Cộng Sản
thuần túy cho Kampuchia, Sihanouk hiểu ngay những nụ cười ấy nói lên được gì.
Sihanouk và Mao Trạch Đông tại Bắc King 1970 |
Ngày
9 tháng Chín lại một lần lễ lớn: Thiên An Môn được trang hoàng cờ, đèn, hoa,
chúc mừng Sihanouk, điều mà Đặng Tiểu Bình nói về Sihanouk trước kia “Trở về
trong vinh quang.” Khi chiếc máy bay Boeing của Trung Hoa nhắm hướng hạ cánh xuống
phi trường Pochentong của Phnom Pênh, Sihanouk nhìn xuống những mái ngói đỏ và
cột tháp vàng của thành phố nằm dài bên đưới. Đây là lần đầu tiên kể từ tháng
giêng 1970 ông lại đưa mắt nhìn xuống thủ đô đã quay lưng lại với ông. Phnom
Pênh trông lạ hẵn và không có sự sống dưới hơi nóng mặt trời giữa buổi sáng
mai. So với mười ngàn người đứng chật đường phố Bắc Kinh để chào từ biệt ông
hoàng, ở đây chỉ có một đám đông hỗn tạp ở phi đạo Pochentong. Một nhúm các ông
sãi áo vàng nghệ cũng đứng trong đám đông cầu nguyện cho ông trước khi ông lên
xe đi vào thành phố vắng tanh. Đó là sự nhượng bộ cuối cùng mà ông đã chứng kiến
dưới chế độ Khmer Đỏ ở Kampuchia.
Sihanouk
muốn khóc khi nhìn thành phố ma quái mà một thời được coi là thành phố đẹp nhất
của Đông Dương thuộc Pháp. Những đại lộ với hai hàng cây xanh, công quán, những
biệt thự theo kiểu nhiệt đới Nam Mỹ, tháp vàng, lâu đài hoàng gia và chùa chiền
vẫn còn đây, trong màu tang tóc. Khmer Đỏ giải thích với ông hoàng việc xua dân
ra khỏi thành phố là cần thiết vì không có đủ lương thực nuôi dân và cũng vì vấn
đề an ninh. Họ không nói với ông hoàng đó là bước đại nhảy vọt tiến lên Cộng Sản
chủ nghĩa. Trong việc xua đuổi hàng loạt dân chúng hồi tháng Tư, có ông chú già
của Sihanouk, ông hoàng Monireth và một trong những bà cô của ông cũng bị đuổi
về vùng quê. Lời yêu cầu của ông được đi thăm những người ấy bị từ khước. Họ trả
lời với ông “Họ được chăm sóc cẩn thận. Ngài sẽ được thăm họ khi Ngài từ Nữu Ước
trở lại.” Tuy nhiên, không bao giờ ông gặp lại họ. Kế hoạch của Khmer Đỏ trong
chuyến đi ba tuần lễ ở Phnom Pênh là tạo niềm tin đối với sự lãnh đạo của ông
trước khi họ gởi ông đi Nữu Ước để đòi chiếc ghế cho Kampuchia tại Đại Hội Đồng
Liên Hợp Quốc. Sihanouk và tùy tùng được đưa đi thuyền trên sông Mékông, tiệc
tùng sang trọng, các buổi hội tối có tính cách mạng nhưng không bao giờ ông gặp
những người dân đã biến mất khỏi Phnom Pênh.
Sihanouk và vợ tại một trạm dừng chân trên đường Trường Sơn |
Chẳng bao
lâu Sihanouk biết những gì Khmer đỏ nghĩ về những lời khuyến cáo của Chu Ân Lai
là từng bước chầm chậm tiến lên Xã Hội chủ nghĩa. Son Sen, tư lệnh Quân đội, và
Khiêu Samphan nói với ông Kampuchia sẽ chứng tỏ cho thế giới biết rằng chỉ
trong một nhát chổi lớn, họ đã tiến lên Cọng Sản chủ nghĩa hoàn toàn. “Vì vậy
tên tuổi đất nước chúng ta sẽ được viết bằng chữ vàng trong lịch sử thế giới
như là một quốc gia đầu tiên thành công trong việc cộng sản hóa mà không có bước
chân nào là vô ích.”
Sau khi
trở về Bắc Kinh hồi đầu tháng Mười, ông ta để cho những người trong gia đình và
những người theo ông tùy ý lựa chọn. Ông ta, vì là người yêu nước và người đứng
đầu quốc gia, sẽ về lại Kampuchia sau khi đại diện cho nước ông ở Liên Hợp Quốc,
còn họ muốn ở đâu thì tùy. Một số phụ tá của ông vì xúc động trước cảnh Phnom
Pênh nên không dám trở về. Họ đi Pháp.
Phạm Văn Đồng và Tôn Đức Thắng tiếp đón Sihanouk tại Hà Nội |
Trên đường
đi, Sihanouk ghé qua Pháp. Một số đông người Kampuchia đến chào mừng ông tại
phi trường Charles De Gaulle. Sau đó, một số trong bọn họ tới tư dinh của đại sứ
Kampuchia ở Paris để nghe ông hoàng lần đầu tiên nói chuyện về sự sinh sống của
người dân dưới chế độ Khmer Đỏ. Họ ngạc nhiên vì ông hoàng vốn thường sôi nổi
thì bây giờ lại thận trọng. Một người hỏi ông về những binh lính của Lon Nol
bây giờ ra sao! Ông ta trả lời là Angkar – tức tổ chức Cộng Sản đầy quyền lực -
cho mỗi người một chiếc chiếu, một cái mùng và đưa họ đi trồng lúa. Ông ta nói
thêm họ có được những gì họ cần. Ngồi sát cạnh ông, Ieng Sary chỉ cười và những
lãnh tụ Khmer Đỏ khác gật đầu tán thưởng. Không có một người bạn cũ nào của
Sihanouk có thể vượt qua được mạng lưới an ninh để gặp riêng ông. Sihanouk có
thể thấy trước điều gì đang đến. Nhưng vì lòng tự cao, những tình cảm bắt buộc,
có thể kêu gọi ông bỏ đi rất nhiều. Tháng 12 năm 1975, ông cùng vợ, bà Monique, mẹ
vợ, 22 đứa con và cháu, lên đường trở về Kampuchia.
Năm 1991,
các đảng phái ở Campuchia đã đàm phán các bên ký thỏa thuận hòa giải toàn diện ở Paris. Ngày
14 tháng 11 năm 1991, Hoàng thân Norodom Sihanouk trở về Campuchia sau 13 năm
lưu vong. Năm 1993, Sihanouk lại trở thành quốc vương Campuchia và con trai
ông, thái tử Norodom Ranariddh làm thủ tướng. Theo Hiến pháp của Campuchia, quốc
vương chỉ "trị vì nhưng không cai trị". Do bệnh tật, ông phải đi lại thường
xuyên đến Bắc Kinh để chữa trị và an dưỡng.
Xe Tăng T54 của Nga Sô được nhập qua cảng Pampongthom cho VC |
Cũng như
Hồ Chí Minh là người du nhập chủ nghĩa cộng sản về để mang thương đau cho cả
dân tộc Việt Nam qua cuộc chiến tranh huynh đệ tương tàn trong suốt 20 năm,
Norodom Sihanouk, mặc dù là Quốc Vương của một nước Quân chủ những ông lại có
tư tưởng sùng bái cộng sản, ông ta rất cuồng tín chủ nghĩa Mao, đó là lý do mà
ông ta đã hết lòng ủng hộ Khmer đỏ trong công cuộc “giải phóng dân tộc
Campuchia”. Vì vậy, sự kiện chế độ Khmer đỏ đã thực hiện chính sách diệt chủng,
tàn sát hơn 3 triệu Người dân Campuchia bao gồm tất cả nhân sỹ trí thức và các
nhà tư bản, “để vượt qua Trung Hoa anh em. Với một bước nhảy vọt vĩ đại, có
thể đạt tới mục đích của chủ nghĩa Cộng Sản mà không cần kinh qua giai đoạn xã
hội chủ nghĩa” chắc chắn là có trách nhiệm của Norodom Sihanouk, một ông hoàng
từng được người Khmer bản xứ gọi là Samdec, nghĩa là “cha già dân tộc” lại có
góp phần một cách gián tiếp trong vụ diệt chủng hơn 3 triệu người dân! Sao mà
giống “Cha già dân tộc” của cộng sản Việt Nam vậy?
Sihanouk và vợ tại một vùng "giải phóng" |
Chắc
chắn là ít người Việt Nam Quốc Gia hiểu được rằng ngay cả việc cộng sản Bắc Việt
đã cưỡng chiếm thành công miền Nam Việt Nam vào năm 1975 và bức tử nền Cộng Hòa
Đệ Nhị của miền Nam cũng bởi có sự góp phần không nhỏ của ông hoàng Sihanouk. Chính
Sihanouk và những người theo Sihanouk thấy trước rằng “cuối cùng Hà Nội sẽ thắng
và sẽ là một quốc gia hùng mạnh ở Đông Dương”, ông đổi hướng trung lập, dành
cho Hà Nội một vùng đất thánh dọc theo biên giới Việt-Miên, và cho phép Trung cộng
viện trợ vũ khí cho cộng sản bắc Việt thông qua những hải cảng ở Kampuchia đó
là lý do mà cộng sản Bắc Việt đã xây dựng thành công một đường ống dẫn xăng dầu
từ miền Bắc vào tận chiến khu D, đưa cả đại pháo, xe tăng của Nga sô Trung cộng
vào tận chiến trường nam với hàng trăm ngàn tấn vũ khí, đạn dược để đánh chiếm
Bình Long, An Lộc, làm bàn đạp đánh chiếm cả thủ đô Sài gòn, xóa bỏ tên của một
chính thể, một quốc gia trên bản đồ thế giới.
Dẫu mới
thân cộng chứ chưa chính thức trở thành người cộng sản, nhưng Norodom Sihanouk không
những đã mang đau thương tang tóc đến cho dân tộc của ông mà còn cho cả dân tộc
Việt nam nữa. Dẫu là ông hoàng, bà chúa hay chủ tịch …. vĩ đại hay bất cứ ai
cũng không thoát khỏi quy luật “sinh hữu hạn, tử vô kỳ” Ngày hôm nay 15 tháng
10 năm 2012, ông Hoàng Sihanouk cũng đã qua đời. Thân xác ông vốn từ bụi đất, sẽ
trở về với đất, nhưng những gì ông đã làm, những đau thương tang tóc ông đã tạo
ra đã mang đến cho dân tộc ông, bởi sự lầm lạc của ông khi sùng bái cộng sản, sẽ
là một vết nhơ tồn tại ngàn đời trong bia miệng của thế gian.
Ngày 15
tháng 10 năm 2012
Nguyễn
Thu Trâm
No comments:
Post a Comment