Trần Quốc Việt (Danlambao) - Em bị bắt vì lòng yêu nước. Hai còng số tám, hiện thân của điều luật 88, bập bất ngờ vào đôi tay non còn vương hương thơm của cha mẹ và giấy bút.
Em bị bắt vì em còn quá trẻ. Đứng trên ngưỡng cửa cuộc đời, em nhìn thấy sự thật đang mờ nhạt trong lòng rất nhiều người quanh em. Nước Việt Nam, và tương lai của thế hệ em và những thế hệ sau em đang trôi tuột dần vào hàm răng ngấu đói chờ đợi của Trung Quốc.
Em bị bắt vì mọi người quanh em không làm gì cả. Qua hành động của mình, Em muốn vẽ lên những tia chớp lẻ loi trên bầu trời xám xịt của hiện tại để mong những giọt mưa hồi sinh sẽ trở về kịp trong tương lai.
Em bị bắt vì em muốn sống và hành động theo những điều em tin. Cho nên Em cô đơn trong sa mạc của tuyệt vọng, cam phận và vô cảm.
Khi trời tối đen ta mới thấy các vì sao (1). Em là một trong các vì sao lấp lánh như muốn truyền ánh sáng mỏng manh ấy vào lòng của hàng triệu người câm lặng và cúi mặt bên dưới.
Khi trời tối đen ta không biết ta sống với ma hay với người. Vì thế tôi rất muốn gặp những kẻ ra lệnh bắt em để sờ tai họ, để sờ mũi họ xem thử họ có phải là con người hay không.(2)
__________________________________
(1) Lời của Ralph Waldo Emerson, nhà văn và triết gia Mỹ.
(2) Mượn ý của nhà văn Nga Alexander Solzhennitsyn trong tác phẩm "Quần đảo ngục tù"
__________________________________
No comments:
Post a Comment