NguyễnThu Trâm - Chiếu theo điều 6 và điều 7 của Hiến Pháp thì “nhân
dân sử dụng quyền lực Nhà nước thông qua Quốc hội và Hội đồng nhân dân là những
cơ quan đại diện cho ý chí và nguyện vọng của nhân dân, do nhân dân bầu ra và
chịu trách nhiệm trước nhân dân.” Và rằng việc bầu cử đại biểu Quốc hội và đại biểu Hội đồng nhân dân tiến hành
theo nguyên tắc phổ thông, bình đẳng, trực tiếp và bỏ phiếu kín. Ðại biểu Quốc
hội bị cử tri hoặc Quốc hội bãi nhiệm và đại biểu Hội đồng nhân dân bị cử tri
hoặc Hội đồng nhân dân bãi nhiệm khi đại biểu đó không còn xứng đáng với sự tín
nhiệm của nhân dân.”
Nhưng thực tế ở Việt Nam,cũng như ở trong tất cả các nước theo
chế độ cộng sản, người dân không có quyền chọn lựa ai đại diện cho mình thông
qua bầu cử. Hoạt động bầu cử, ứng cử thực chất chỉ là một trò hề để mị dân về
cái gọi là dân chủ, cho nên Quốc Hội hay Hội Đồng Nhân Dân các cấp chỉ là những
tổ chức bù nhìn, các dân biểu, các nghị sỹ chỉ biết gật theo những chỉ thị
chính sách đường lối do đảng đề ra vì vậy Quốc Hội và Hội Đồng Nhân Dân là cơ
quan đại diện cho ý chí và quyền lợi của đảng cộng sản, do đảng và chịu trách
nhiệm trước đảng. Toàn thể cử tri không tín nhiệm bất cứ một dân biểu, một nghị sỹ nào
cả, kể cả tổng bí thư, thủ tướng, chủ tịch nước và chủ tịch quốc hội. Cả 90 triệu
người dân Việt Nam muốn những kẻ đang cai trị đất nước này phải rời khỏi chức vụ,
trao quyền lực lãnh đạo đất nước cho nhân dân, thế nhưng có thằng cha căng chú
kiết nào bị nhân dân bãi nhiệm đâu? Chỉ có đảng mới có quyền tín nhiệm hay bãi
nhiệm dân biểu, nghị sỹ thôi. Điển hình là nghị sỹ Đặng Thị Hoàng Yến bị bãi
nhiệm gần đây là do đảng chứ đâu có phải là do nhân dân như quy định của Hiến
Pháp. Và với thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng chẳng những cả 90 triệu dân không ai tín
nhiệm, mà ngay cả những đảng viên cộng sản khác, các nghị sỹ khác cũng đã bất
tín nhiệm, đã một lần bị đề nghị kỷ luật do những sai phạm trong quản lý kinh tế
và do quá tham nhũng gây nên sự phá sản của hai tập đoàn kinh tế lớn nhất nước
tạo ra tổng số nợ hơn 120.000 tỷ đồng, khiến cho kinh tế của đất nước vốn đã
suy thoái nay lại càng suy thoái hơn buộc mỗi người dân phải gánh một khoản nợ
lên đến 1.000 Mỹ kim, tương đương với mức thu nhập bình quân hàng năm trên mỗi đầu
người dân Việt Nam, có nghĩa là sai phạm trong quản lý cùng với hành động tham
nhũng của Nghị Sỹ, Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng dẫn đến hậu
quả là nhân dân cả nước Việt Nam sẽ phải nhịn ăn nhịn uống nhịn mọi chị
khoản chi tiêu khác trong đời sống của họ đúng 1 năm mới có thể trả dứt
nợ gốc, chưa tính lãi. Ấy vậy mà khi ôngNghị Dương Trung Quốc gới ý cho Nghị Thủ Dũng “cáo quan hồi hương”
theo “Văn Hóa Từ Chức” thì Thủ Dũng đã dãy tê tê như đỉa phải vôi và
bao biện rằng Thủ Dũng đã 51 năm theo đảng và chưa bao giờ xin đảng một
chức vụ gì cũng như chưa bao giờ thoái thác một nhiệm vụ nào do đảng
giao phó, vậy nên Thủ Dũng nhất định không từ chức, “không cáo quan hồi hương” dù không còn ai tín nhiệm Dũng, nhưng có đảng tín nhiệm là đủ rồi! Đấy, những kẻ đang ngồi xỗm trên hiến pháp cứ xem lại đi cái hiến pháp của
đất nước này hiện có hơn cái giẻ rách hay cái tả lót không?
Với hiện thực đang diễn ra trong đời
sống xã hội hàng ngày ở Việt Nam dưới chế độ cộng sản càng thấy rõ cái bịp bợm,
lươn lẹo của Điều 8 Hiến Pháp khi
quy định rằng: “Các cơ quan
Nhà nước, cán bộ, viên chức Nhà nước phải tôn trọng nhân dân, tận tụy phục vụ
nhân dân, liên hệ chặt chẽ với nhân dân, lắng nghe ý kiến và chịu sự giám sát
của nhân”.
Công an Việt Cộng rất kính trọng nhân dân thế này đây! |
Công An Việt cộng tôn trọng nhân dân thế này à? |
Các lãnh đạo của đảng và nhà nước, nhất là những người soạn thảo
ra cái bản Hiến Pháp này có cảm thấy xấu hổ trước sự trơ tráo lươn lẹo của mình
và có thấy được sự vô tích sự của cái Hiến Pháp đó không?
Càng nắm hiểu đời sống của công nhân viên chức và những người
lao động ở các nhà máy, xí nghiệp tại Việt Nam người ta mới càng cảm thấy nhục
cho cái đảng cộng sản và cái nhà nước cộng sản Việt Nam khi đọc đến Điều 10 của Hiến Pháp rằng: “Công
đoàn là tổ chức chính trị - xã hội của giai cấp công nhân và của người lao động
cùng với cơ quan Nhà nước, tổ chức kinh tế, tổ chức xã hội chăm lo và bảo vệ
quyền lợi của cán bộ, công nhân, viên chức và những người lao động khác; tham
gia quản lý Nhà nước và xã hội, tham gia kiểm tra, giám sát hoạt động của cơ
quan Nhà nước, tổ chức kinh tế giáo dục cán bộ, công nhân, viên chức và những
người lao động khác xây dựng và bảo vệ Tổ quốc.” Bởi Công Đoàn thực ra là một công cụ của đảng để đàn áp và bóc lột
công nhân đến tận xương tủy của công nhân, viên chức và những người lao động
khác. Công đoàn cũng chính là tổ chức giám sát công nhân viên chức buộc họ phải
sống và làm việc theo chỉ thị của đảng của chế độ, để họ buộc phải ra sức xây dựng
và bảo vệ đảng, bảo vệ chế độ, mà không được bảo vệ tổ quốc như Hiến định. Bằng
chứng là nhiều công nhân, viên chức, trí thức nhân sỹ biểu tình phản đối Tàu cộng
xâm lược là bị bắt giam, bị buộc thôi việc hoặc bị cúp lương, phạt tiền như trường
hợp Tiến sỹ Nguyễn Xuân Diện, tiến sỹ Cù Huy Hà Vũ...
Công đoàn nào bảo vệ họ, hay công đoàn còn làm công việc chó săn để báo cáo cho đảng, cho chế độ những hoạt động yêu nước của các công đoàn viên để đảng để chế độ ra tay trừng trị họ? Còn lại những tổ chức công đoàn, nghiệp đoàn thực sự bảo vệ quyền lợi của người lao động, của công nhân viên chức một cách chính đáng trước mọi sự đàn áp, bóc lột và xúc phạm nhân phẩm của các chủ xưỡng thì lập tức bị quy kết là tổ chức của thế lực thù địch, là phản động là chống phá nhà nước là âm mưu lật đổ chính quyền là vi phạm điều 79 và điều 88 của Bộ Luật Hình Sự và lập tức bị bắt giam, bị đưa ra tòa kết án và bị tuyên phạt những mức án nặng nề như Luật sư Trần Quốc Hiền, Nguyễn Hoàng Quốc Hùng, Đoàn Huy Chương và Đỗ Thị Minh Hạnh của Hiệp Hội Đoàn Kết Công Nông và Ủy Ban Bảo Vệ Người Lao Động. Rõ ràng án phạt tù dành cho những những người chăm lo và bảo vệ quyền lợi của công nhân viên chức và những người lao động đó của đảng và nhà nước cộng sản Việt Nam thêm một lần nữa khẳng định rằng Hiến Pháp của Nhà Nước Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam chỉ là một chiếc tả lót không đã qua sử dụng, không hơn không kém.
Tù đày lao lý vì viết nhạc, làm thơ yêu nước chống ngoại xâm |
Công đoàn nào bảo vệ họ, hay công đoàn còn làm công việc chó săn để báo cáo cho đảng, cho chế độ những hoạt động yêu nước của các công đoàn viên để đảng để chế độ ra tay trừng trị họ? Còn lại những tổ chức công đoàn, nghiệp đoàn thực sự bảo vệ quyền lợi của người lao động, của công nhân viên chức một cách chính đáng trước mọi sự đàn áp, bóc lột và xúc phạm nhân phẩm của các chủ xưỡng thì lập tức bị quy kết là tổ chức của thế lực thù địch, là phản động là chống phá nhà nước là âm mưu lật đổ chính quyền là vi phạm điều 79 và điều 88 của Bộ Luật Hình Sự và lập tức bị bắt giam, bị đưa ra tòa kết án và bị tuyên phạt những mức án nặng nề như Luật sư Trần Quốc Hiền, Nguyễn Hoàng Quốc Hùng, Đoàn Huy Chương và Đỗ Thị Minh Hạnh của Hiệp Hội Đoàn Kết Công Nông và Ủy Ban Bảo Vệ Người Lao Động. Rõ ràng án phạt tù dành cho những những người chăm lo và bảo vệ quyền lợi của công nhân viên chức và những người lao động đó của đảng và nhà nước cộng sản Việt Nam thêm một lần nữa khẳng định rằng Hiến Pháp của Nhà Nước Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam chỉ là một chiếc tả lót không đã qua sử dụng, không hơn không kém.
Không riêng ở Việt Nam mà ở trong tất cả các nước cộng sản, tự
do dân chủ là những khái niệm không bao tồn tại. Nó chỉ như một chiếc lá diêu
bông,cái mà ngừi ta chỉ nghe đến nhưng sẽ không bao giờ tìm được, bởi cộng sản
nghĩa là không tự do, không dân chủ. Đây là điều ô nhục của bản Hiến Pháp thể
hiện qua Điều 11 rằng: “Công dân thực hiện quyền làm chủ của
mình ở cơ sở bằng cách tham gia công việc của Nhà nước và xã hội, có trách nhiệm
bảo vệ của công, bảo vệ quyền và lợi ích hợp pháp của công dân, giữ gìn an ninh
quốc gia và trật tự, an toàn xã hội, tổ chức đời sống công cộng.” Thật là hoang đường: Người dân Việt
Nam chỉ là những con giun con dế đến cái mạng sống của mình còn chưa làm chủ được,
còn nằm trong tay của công an nhân dân và còn phụ thuộc vào đảng và chế độ, thì
làm sao có thể thực
hiện quyền làm chủ của mình ở cơ sở bằng cách tham gia công việc của Nhà nước
và xã hội được? Trước
sự gây hấn của Trung cộng, liên tục trấn cướp và bắn giết ngư phủ Việt, liên tục
lấn chiếm biển đảo người dân chỉ biểu lộ tình cảm của họ, tức là BIỂU TÌNH và
xuống đường phản đối một cách rất ôn hòa hành động xâm lăng và bắn giết đồng
bào mình của giặc ngoại xâm mà đã bị bắt giam, bị đánh đập, bị đạp vào mặt, bị
đưa vào trại phục hồi nhân phẩm. Những người khá chỉ khẳng định chủ quyền “HOÀNG
SA TRƯỜNG SA LÀ CỦA VIỆT NAM” thì cũng đã bị công an tra tấn cho thừa chết thiếu
sống, đến độ phải nói lại với cán bộ chấp pháp rằng “HOÀNG SA TRƯỜNG SA LÀ CỦA
TRUNG QUỐC” thì mới được trả tự do. Rồi các nhạc sỹ các sinh viên chỉ sáng tác
các ca khúc hay những vần thơ nói lên lòng yêu nước và căm thù giặc ngoại xâm
thôi mà đã bị bắt giam bị kết án lên đến hơn 10 năm tù thì làm sao mà người dân
Việt có thể giữ gìn an ninh quốc gia và trật tự,
an toàn xã hội như
quy định của Hiến Pháp được.
Tuy vậy mà vẫn còn may mắn cho cụ Lý Thường Kiệt sáng tác bài thơ Nam Quốc Sơn Hà Nam Đế Cư khi chưa có cái bản Hiến Pháp chết tiệc này, nếu không thì cụ cũng đã bị đảng và nhà nước cộng sản kết án đến chung thân chứ không ít. Vậy đấy lãnh đạo đảng và nhà nước cộng sản Việt Nam hãy dành một giây phút thôi, xem lại đi để thấy cái Hiến Pháp Của Nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam này có khác gì một cái Sanitary napkin của phụ nữ đã qua sử dụng hay không?
Tuy vậy mà vẫn còn may mắn cho cụ Lý Thường Kiệt sáng tác bài thơ Nam Quốc Sơn Hà Nam Đế Cư khi chưa có cái bản Hiến Pháp chết tiệc này, nếu không thì cụ cũng đã bị đảng và nhà nước cộng sản kết án đến chung thân chứ không ít. Vậy đấy lãnh đạo đảng và nhà nước cộng sản Việt Nam hãy dành một giây phút thôi, xem lại đi để thấy cái Hiến Pháp Của Nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam này có khác gì một cái Sanitary napkin của phụ nữ đã qua sử dụng hay không?
Còn tiếp….
Tháng 11 năm 2012
No comments:
Post a Comment