Nguyễn Quang A (Diễn Đàn Xã Hội Dân Sự) - Thời báo Kinh tế Sài Gòn đưa tin “bỏ phiên thảo luận ở hội trường” ngày mai 18-11-2013 về dự thảo hiến pháp.
Đầu phiên họp Quốc hội đã thông qua chương trình nghị sự, theo đó 18-11 sẽ là phiên thảo luận tại hội trường về dự thảo hiến pháp. Chắc hẳn đó đã là một nghị quyết. Không rõ Quốc hội đã có nghị quyết khác thay đổi chương trình nghị sự hay chưa? Nếu chưa, thì có ai đó đã lạm quyền khi quyết định bỏ và sự thay đổi phiên thảo luận ở hội trường liệu có hợp pháp? Chỉ có các đại biểu quốc hội mới biết kỹ và có thể trả lời những câu hỏi này.
Hãy bỏ qua những câu hỏi về thủ tục nêu trên và xem cái gì có thể đứng sau quyết định thay đổi như vậy. Đấy liệu có phải là mánh khoé để bịt miệng các đại biểu Quốc hội hay không? Chắc vài vị lãnh đạo chóp bu, những người muốn để lại “dấu ấn” của mình (dù có ông đã nói toẹt ra mong muốn đó, còn ông khác bảo không muốn tạo dấu ấn nào) trong việc thông qua dự thảo hiến pháp sửa đổi, đã rút kinh nghiệm vụ Đường sắt cao tốc (khi ý định của họ đã bị Quốc hội bác bỏ), và kinh nghiệm của Hội nghị Ban Chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam (khi Trung ương bác đề xuất kỷ luật của Bộ Chính trị), nên họ đã quyết định bỏ phiên thảo luận ở hội trường về dự thảo hiến pháp. E rằng nếu để cho thảo luận ở hội trường thì sẽ không thể kiểm soát được, cho nên để chắc ăn họ dùng lại ngón bài kinh điển của các chế độ toàn trị: không cho các chiếc đũa hợp thành bó, xé bó đũa ra thành từng chiếc lẻ để dễ bề kiểm soát.
Nếu đúng thế thì đây đích thực là việc bịt miệng các “đại biểu của nhân dân” một cách tinh vi. Các đại biểu quốc hội có cảm thấy vậy không hay họ thỏa mãn với “tính dân chủ” này trong hoạt động quốc hội, thỏa mãn với việc góp ý riêng lẻ bằng văn bản cho các vấn đề khác nhau của dự thảo và phó mặc cho “ban soạn thảo” tùy ý tổng hợp ý kiến của các đại biểu hệt như đã tổng hợp “hàng chục triệu ý kiến của nhân dân” trong thời gian qua thay cho việc thảo luận tại hội trường? Các vị dân biểu có thấy nhục khi bị đối xử như vậy hay vẫn rất tự hào?
Trớ trêu thay, chính ông thầy lỗi lạc của mấy vị chóp bu ấy đã dạy họ điều quan trọng sau mà có lẽ họ đã mau quên. Đó là châm ngôn của Lênin, rất quen thuộc đối với những người cộng sản: chế độ không thể cai trị lâu thêm nữa theo những cách cũ, nhưng nó không biết làm thế nào để thay đổi chúng; còn nhân dân thì không muốn sống theo những cách cũ, và họ không còn sợ nữa để thử những cách mới.
Khi những dấu hiệu ấy trở nên phổ biến, đấy là lúc có những biến đổi lớn (chẳng hạn cách mạng) sắp xảy ra. Tôi ghét tất cả các cuộc cách mạng được hiểu theo nghĩa hẹp là lật đổ, xóa sổ một chế độ cũ để xây một chế độ mới; tất cả những cuộc cách mạng như vậy đều thay chế độ độc tài này bằng chế độ độc tài khác và đi liền với sự đổ máu, với sự tàn phá nền kinh tế và cơ sở xã hội. Những biến đổi lớn có thể xảy ra mà không cần đến cách mạng bạo lực, và đấy là cái chúng ta nên phấn đấu để đạt được.
Những dấu hiệu mà đã xuất hiện trong hội nghị trung ương, trong vụ đường sắt, và vụ bỏ phiên thảo luận ngày mai về dự thảo hiến pháp và bao nhiêu dấu hiệu khác trong việc ứng phó lúng túng với vô vàn vấn đề xã hội-kinh tế và chính trị trong nước, rõ ràng là những dấu hiệu mà người thầy của những người cộng sản đã nhắc đến. Các ông ấy sợ không thể kiểm soát được Quốc hội nơi họ có tuyệt tuyệt đại đa số, nơi họ “không thể cai trị lâu thêm nữa theo những cách cũ”. Và đấy là dấu hiệu nhỏ nhưng vô cùng quan trọng!
Các đại biểu quốc hội nghĩ gì? Họ sợ, cam chịu hay dám vượt qua nỗi sợ. Hãy cùng nhân dân vượt qua nỗi sợ và dũng cảm đòi thực hiện chính nghị quyết về chương trình nghị sự mà họ vừa bỏ phiếu thông qua lúc đầu kỳ họp và hãy “thử những cách mới” trong hoạt động quốc hội cùng với nhân dân “thử những cách mới” trong mọi lĩnh vực của đời sống!
Nguyễn Quang A
http://diendanxahoidansu.wordpress.com/2013/11/17/dang-co-bit-mieng-quoc-hoi/
Nguyễn Quang A
http://diendanxahoidansu.wordpress.com/2013/11/17/dang-co-bit-mieng-quoc-hoi/
No comments:
Post a Comment