Saturday, November 9, 2013

THỬ NGỎ VÀ LỜI KÊU GỌI CỦA MỘT CON DÂN NƯỚC VIỆT

Hồ Thanh Phát - Kính thưa đồng bào 

Được sinh ra mang dòng máu đỏ da vàng, tôi được truyền dạy rằng Dân Tộc Việt Nam chưa từng biết khuất phục trước ngoại xâm hay bất cứ bạo lực từ phía nào. Lời dạy ấy đến nay vẫn không thay đổi. Cho dù dân tộc chúng ta từng trải qua nhiều thế kỷ bị nô lệ hay đô hộ vì sức yếu nhất thời, nhưng rồi chủ quyền và toàn vẹn lảnh thổ đã được khôi phục nhờ tinh thần bất khuất của toàn dân.

Một quốc gia thống nhất là cơ hội ngàn đời cho sự vươn lên của dân tộc. Việt Nam đã may mắn để có được sau nhiều năm đau thương, tương tàn đúng ra không cần có. Một chính quyền lãnh đạo đất nước nếu không vì cá nhân hay bè đảng là phúc đức cho dân tộc, đảng cộng sản Việt Nam đã không thực hiện đúng cho nguyện vọng toàn dân, cái gì cũng gọi là của nhân dân nhưng dân chưa bao giờ được hưởng, quyền lợi toàn bộ gom về phục vụ cho một đảng để mãi mãi tồn tại. 

Kính thưa đồng bào,

Từ sau ngày 30 tháng 4 năm 1975, đảng cộng sản Việt Nam đã tự cho thế giới thấy rằng đảng này không hề vì quốc gia dân tộc mà hiện thân chỉ để thực hiện ý đồ của cộng sản quốc tế nhằm thôn tính Nam Việt Nam trước, rồi sau đó nhuộm đỏ phương đông như vết dầu loang. 

Chiêu bài “giải phóng” được tung ra nhằm qui tụ những người yêu nước trong một miền Bắc bị bưng bít và những người có lý tưởng dân tộc vùn lên chống “đế quốc” Mỹ ở miền Nam, thực ra nếu không có cuộc nam tiến từ miền bắc thì đã chẳng có người lính Mỹ nào ở Việt Nam cả. Hoa Kỳ biết rõ đây không phải là cuộc nội chiến đơn thuần giữa những người Việt với nhau mà là sự bành trướng của chủ nghĩa cộng sản, cần giúp chính phủ Việt Nam Cộng Hòa chận đứng hiểm họa. Người Mỹ đến Việt Nam với chiến cụ tối tân nhưng kiến trúc xây dựng thật thô sơ không kiên cố như thực dân Pháp ngày trước. Trong thế liên hoàn, Phi Luật Tân cũng là một quốc gia đồng minh chấp thuận cho Hoa Kỳ đặt 2 căn cứ Clark và Subic bay yểm trợ cuộc chiến. Sau chiến tranh Việt Nam, Hoa Kỳ sẳn sàng rút khỏi 2 căn cứ này theo nguyện vọng của nhân dân Phi Luật Tân, đây chứng minh rằng Hoa Kỳ không có nhu cầu chiếm đóng, rõ ràng là như vậy. 

Song song đó, có những nước lớn với mưu đồ bành trướng luôn tạo xung đột nên nhất thiết mọi quốc gia yêu chuộng hòa bình cần liên kết tạo sức mạnh, điển hình là Phi Luật Tân nay đích thân mời Hoa Kỳ trở lại với chiếc ô dù thật to và nhiều cam kết bảo vệ, Nhật Bản cũng vậy, Việt Nam tại sao không? Là đồng minh với Hoa Kỳ như Mã Lai, Nam Hàn, Indonesia, Thái Lan, Phi, Nhật Bản, Úc, Singapore, Đài Loan… đâu mất một tấc đất nào vào tay đế quốc, tại sao chúng ta sợ?

Sau gần 4 thập niên thống nhất đất nước, đảng cộng sản Việt Nam đã làm gì cho dân tộc? Qua Hội Nghị Trung Ương 8, tổng bí thư đảng cộng sản Nguyễn Phú Trọng đã thú nhận: 

“Kinh tế vĩ mô chưa thực sự ổn định vững chắc; vẫn tiềm ẩn nguy cơ lạm phát tăng cao trở lại; nợ xấu ngân hàng còn cao, hoạt động của một số tổ chức tín dụng chưa thật an toàn; cân đối ngân sách khó khăn. Thị trường bất động sản, thị trường chứng khoán còn trầm lắng. Sản xuất doanh nghiệp gặp nhiều khó khăn, số doanh nghiệp giải thể, ngừng hoạt động hoặc hoạt động cầm chừng còn lớn. Khu vực công nghiệp tăng trưởng chậm lại. Sản xuất, xuất khẩu một số mặt hàng nông sản chủ lực gặp khó khăn về thị trường và giá cả…Công tác phòng, chống tham nhũng, lãng phí chưa đạt được mục tiêu ngăn chặn, từng bước đẩy lùi và quyết tâm giữ vững định hướng xã hội chủ nghĩa của nền kinh tế trên cơ sở phát huy vai trò của nhà nưóc…" 

Thành quả chỗ nào thưa các ông, nếu có chăng cũng chỉ bằng khi miền nam chưa được “giải phóng” đến bao giờ Việt Nam mới khá nổi!

Một sự thất bại hoàn toàn mà người lãnh đạo đảng không biết hổ thẹn khi báo cáo, đúng ra phải cúi đầu nhận tội vì danh dự và trách nhiệm của mình đã không có khả năng đưa đất nước trở thành “con rồng con hổ” lại cam tâm làm những con “sên” con “sán” bòn rút thân xác Mẹ Việt Nam. 

Đảng cộng sản Việt Nam luôn sợ diễn biến hòa hình, sợ bạo loạn lật đổ, sợ đa đảng, sợ đối lập, sợ mất quyền lực và sợ luôn cả dân giàu nước mạnh. Nếu nhà nước biết lo cho dân, không bán đứng lãnh hải; lãnh thổ thì có gì phải mất ăn mất ngủ. 

Giải phóng được miền Nam, chính quyền mới đập tan những gì nơi đây đã xây dựng đồng thời ra sức đánh sập nền kinh tế tự do để rồi hàng chục năm sau cố dựng lại đống đổ nát đó kèm theo cái đuôi “kinh tế thị trường xã hội chủ nghĩa”, chính đảng cộng sản Việt Nam đã phá hoại đất nước từ đó cho đến ngày hôm nay và đem lại thảm trạng cho dân tộc như sau:

- Một quốc gia tự do dân chủ không hề có những vị lãnh đạo tôn giáo phải ngồi tù vì muốn được tự do hành đạo, tài sản giáo hội bị tịch thu, đúng ra nhà nước phải quan tâm cấp thêm đất đai để xây dựng nơi thờ phượng theo nhu cầu của xã hội.

- Một đất nước phát triển cần có nhiều chất xám, sinh viên ra trường không được trọng dụng phải kiếm sống bằng nghề tay trái. Du học sinh tốt nghiệp lo tìm vợ kiếm chồng nơi xứ người mong cuộc sống tốt hơn, thật bẽ bàng.

- Công nhân bị bóc lột, chủ nhân ngoại nhập đánh đập dân mình trên đất ta, nhà nước làm ngơ. Lao động xuất khẩu lương bổng bị đầu nậu cắt xén ăn chận, làm sao sống.

- Nông dân không đất cấy ruộng cày, mảnh vườn khai phá bằng mồ hôi nước mắt nay trở thành dân oan với đồng tiền bồi thường rẻ mạt, không còn chổ dung thân, quá bất hạnh.

- Bộ đội là những anh hùng dân tộc, hy sinh nơi tuyến đầu để bảo vệ tổ quốc, không được tưởng niệm; truy điệu, bia mộ bị đục phá không được ghi nhận vì đã đánh bại được quân thù, thật xót xa.

- Chiến sĩ công an bị sử dụng như công cụ đàn áp dân lành thay vì bảo vệ, đôi tay dính máu đồng bào, khó rửa.

- Giới doanh thương nỗ lực làm ăn đóng góp cho nền kinh tế nước nhà bị đảng coi như bầy heo được nuôi cho béo để rồi dàn cảnh đánh sập, trở nên trắng tay.

- Những người có quyền chức mặc tình ăn chặn, nhận của đút lót, biển thủ công quỹ, tham nhũng bất công, bắt bớ giam cầm cả những người lương thiện, yêu nước. Hàng chục tỉ đô la lọt vào túi riêng của nhiều lãnh đạo cao cấp, số tiền kếch xù này đúng ra để lo dân nghèo, bù đắp cho những người thương binh chịu nhiều phần mất mát vì tổ quốc. 

Thật nghi ngờ, theo lệnh ai mà đảng chỉ có thể được phép lên tiếng xác nhận chủ quyền biển đảo cho có lệ chứ không được tỏ thái độ hay hành động nào nhằm bảo vệ chủ quyền của mình để không bị mất. Cộng sản Việt Nam mua sắm tàu ngầm, phi cơ chiến đấu có phải để phòng thủ không? Hay đã có thỏa thuận ngầm sẳn sàng hợp lực với kẻ thù phương bắc chống lại lân bang khi biển Đông dậy sóng, điều gì mà họ không dám làm.

Ai có thể phủ nhận người cộng sản Việt Nam không yêu nước, trách nhiệm của mọi người dân, mỗi đảng phái là chống ngoại xâm, chống độc tài tàn bạo theo từng thời kỳ của lịch sử. Chúng tôi rất kính phục những đảng viên cộng sản có lương tâm không vì bổng lộc, sẳn sàng đứng về phía dân tộc đã dám lên tiếng phản đối; vạch mặt chỉ tên những ai đang đưa Việt Nam đến dần hố diệt vong, Đây là những người cộng sản có ý thức, những con người thật sự yêu nước. “Sổ hưu”, sợi dây oan nghiệt mà đảng cố tròng vào cổ những đồng chí từng sát cánh để phải cùng họ gánh phần tội ác cho đến cuối đời và cũng để làm chùn bước người sĩ phu. 

Đảng cộng sản luôn qui chụp những người ái quốc là do phản động bên ngoài xúi giục, vậy Liên sô tan rã, Đông Âu sụp đổ bởi thế lực thù địch nào? Toàn dân cùng kháng chiến chống thực dân Pháp, trong đó có đảng cộng sản Việt Nam và việc đưa quân miền bắc vào nam gây chiến thì ai giựt dây? Đảng đang run sợ trước cao trào dân chủ khắp nơi.

Đảng cộng sản Việt Nam đang đầy đọa dân tộc, trá hình yêu nước để làm tay sai ngoại bang mà toàn dân chứng minh được dã tâm đó, tham nhũng tràn lan, dân oan ngày càng nhiều, đời sống khó khăn hơn, đất biển mất dần, kẻ thù tràn ngập một cách hợp pháp. Lịch sử nhân loại đã chứng minh, chưa có một chủ nghĩa, một chế độ độc tài tàn bạo hoặc cá nhân gian ác nào được tồn tại lâu dài, cuối đời gánh chịu những thê thảm hoặc phải lưu sú vạn niên, đảng cộng sản Việt Nam đã sản sinh quá nhiều những Lê Chiêu Thống.

Kính thưa đồng bào,

Chúng ta hãy xét lại truyền thống đấu tranh của dân tộc Việt Nam nay còn không? Một phần trăm đã là ít, cả nước 90 triệu dân vậy mà ngày hôm nay với 50 ngàn mới có một người dám bước xuống đường biểu tỏ thái độ của mình, số còn lại vẫn nhởn nhơ trên đường phố hoặc thờ ơ đứng nhìn. Đồng bào ơi! Sao không dám đứng lên, yêu nước không có tội, chúng ta hành động vì tự do dân chủ với thái độ ôn hòa chắc chắn thế giới và nhất là Hoa Kỳ sẽ yểm trợ mạnh mẽ, chính nghĩa sẽ tất thắng.

Nhà nước cần phân biệt giữa 2 nhóm khi kết án những người tù chính trị,

1. “Chính trị lợi ích xã hội” là những người yêu nước, mong muốn dân tộc Việt Nam tốt hơn, đáng được tuyên dương không thể ngồi tù, đây mới là một xã hội dân chủ văn minh.

2. “Chính trị tham vọng cá nhân” những người có mộng làm lãnh đạo, muốn lật đổ để nắm chính quyền, thành phần này đảng tùy nghi quyết định số phận của họ nếu xét thấy có tội, tuyệt đối không nghi oan.

Đảng cộng sản Việt Nam đang bị người đàn anh phương bắc ru ngủ, xoa dịu để nuốt trọn. Láng giềng sống thân thiện trong hòa bình là nhà ai nấy ở, không thể nào nhà tôi anh giành, hoặc thương lượng ở chung, không nhượng bộ tôi đánh, dần hồi mất luôn. 

Có thể đảng cộng sản Việt Nam đã thỏa thuận ngầm với giặc, chỉ chống cho có lệ, sau này dể dàng trả lời với nhân dân rằng mất nước là do bị xâm chiếm chứ đảng vẫn từng chống. Thật là sai lầm nếu có quan niệm thà để mất nước chứ không thể mất đảng. Một thể chế dân chủ tự do tất cả mọi đảng phái cùng góp sức; tim óc kiến tạo một Việt Nam hùng cường là công lớn làm gì có đảng nào phải mất, không những thế đảng còn được ghi vào sử sách ở những trang sáng lạng nhất. Nếu một mai đất nước đã bị xâm chiếm thử hỏi đảng cộng sản Việt Nam có còn không? Sinh mạng những lãnh đạo cùng đảng viên ra sao, có an toàn không? Những gì gọi là của Việt Nam sẽ bị kẻ thù tận diệt theo thời gian, khi vỡ lẽ thì đã muộn. 

Tại sao người Việt Nam với nhau không cùng tìm một lối thoát dựa trên căn bản dân tộc, mọi dị biệt bất đồng trong quá khứ coi như phía sau, tương lai trước mặt, Chủ Nghĩa Dân Tộc chắc chắn tốt đẹp và lợi ích hơn Chủ Nghĩa Xã Hội, đảng cần xét lại với một cách nhìn sáng suốt, phải thành thật với nhau và chấp nhận sửa đổi những sai lầm, lãnh đạo nhà nước Việt Nam nên lắng nghe nguyện vọng của nhân dân. Để được trường tồn, Việt Nam cần tạo một tổng lực mạnh bao gồm những người trong và ngoài đảng, thành phần đối kháng, những người khác chính kiến và người Việt sống bên ngoài đất nước cùng hòa giải để đoàn kết dân tộc trong thời gian sớm nhất. Nhà nước Việt Nam cần chính thức lên tiếng trong vấn đề này với thiện ý của mình đồng thời hai bên thành lập những ủy ban liên lạc, công khai tiếp xúc qua những hội nghị hoặc khởi đầu bằng phương tiện truyền thanh; truyền hình, đây là một giải pháp khả thi và tốt nhất cho dân tộc Việt Nam trong bối cảnh hiện nay.

Hỡi những Yeltsin, những Gorbachew Việt Nam của chúng tôi ơi! Quí ngài đang ở đâu? Hãy là cứu tinh của dân tộc được sánh ngang tầm những Trần Bình Trọng, Lý Thường Kiệt, những hai bà Trưng; Triệu. Hùm chết để da, lịch sử Việt Nam ngàn đời sẽ ghi nhớ, quí vị xứng đáng được khắc bia tạc tượng, con cháu hãnh diện vì cha ông của mình. Dân tộc là trên hết, đảng phái hay cá nhân chỉ nhất thời, lịch sử phán xét công tội, ở cuối đời không còn cơ hội để thực hiện, xin lổi hay hối hận không là gì cả, có khi đã muộn. Tổng thống Thein Sein đã là cứu tinh của dân tộc Miến Điện, bà Aung San Suu Kyi một vị anh thư đã góp công lớn cho quốc gia mình, rất mong Việt Nam sẽ có một ngày.

Hai miền Đông Tây nước Đức, một quốc gia thống nhất sau nhiều năm chia cắt, một quốc gia dân chủ tự do đã chỉ biết lấy dân tộc làm nền tảng, một nước Đức hùng cường, mọi phúc lợi ngang bằng cùng hưởng, một điều chắc chắn là những cựu đảng viên cộng sản Đức không cần đến “sổ hưu” và họ đang vươn lên, may mắn sự thống nhất từ phía nước Đức tự do, ngược lại có thể đã máu đổ lệ rơi rồi, nữ thủ tướng bà Angela Merkel từ miền Đông cộng sản đang ở nhiệm kỳ II thật xứng đáng, Việt Nam cần lấy đó làm căn bản cho tương lai.

Thưa quý lãnh đạo, quý công nhân viên chức, quý công an bộ đội và tất cả đảng viên đảng cộng sản Việt Nam. Chắc hẳn quý vị cũng biết và rất rõ tình trạng đất nước Việt Nam và đời sống nhân dân hiện tại ra sao (không xét về cá nhân). Có thể nói thật là bi đát, chủ quyền biển đảo đang mất dần qua mọi hình thức, kinh tế gần như phá sản, xã hội băng hoại với đủ thứ tệ nạn, văn hóa suy đồi trầm trọng, giáo dục không còn hữu hiệu so với khả năng thực tế của từng sinh viên học sinh, đây là những yếu tố căn bản cho một quốc gia hưng thịnh vậy mà Việt Nam không có. Chính quyền độc đảng không ai sửa sai, quốc hội không đại diện nhân dân, không có thực quyền biểu quyết trên nhiều vấn đề của đất nước, hiến pháp thay bằng cương lĩnh chính trị của đảng là vi hiến. Đã bao năm rồi toàn dân trông đợi ở quý vị một sự lãnh đạo chân chính nhưng chưa bao giờ được đáp ứng. Nhân dân có quyền làm chủ đất nước, biết hành xử thế nào để có những người đại diện cho mình thật xứng đáng, người dân đã không còn kiên nhẫn vì nhà nước coi chúng tôi như là đối tượng để trả thù dân tộc, không thể nào. Đã đến lúc đất nước Việt Nam cần có một sự thay đổi toàn diện.

Kính thưa đồng bào

Biết bao cuộc biểu tình bằng mọi hình thức, nhiều thỉnh nguyện, kiến nghị gởi đến lãnh đạo Việt Nam nhưng chúng ta đã vô vọng để thấy được ánh sáng, thời gian không thể chờ đợi, hãy một lần toàn dân biểu tỏ nguyện vọng cùng nhìn về tương lai vì sự tồn vong của dân tộc, phải lấy lại những gì căn bản nhất mà đảng đã tước đoạt của chúng ta, tất cả hãy cùng làm một cuộc cách mạng mới để đất nước được vinh quang. Bài học bó đũa cho chúng ta rút được kinh nghiệm về sự rời rạc hoặc thiếu thống nhất trong hành động. một sáng kiến có thể hữu hiệu hơn được đề nghị như sau:

Toàn quốc thực hiện liên tục nhiều buổi di hành cầu nguyện cho đất nước trên đường phố, dẫn đầu là những vị tu sĩ tất cả tôn giáo như Linh Mục; Mục Sư; Hòa Thượng; Thượng Tọa; Hiền Tài; Lễ Sanh; Sư Cô; Đại Đức; Dì Phước… phát xuất từ tất cả ngôi chùa; nhà thờ; thánh thất; nhà nguyện với áo chùng; cà sa, chuông mõ, thánh kinh, chuỗi tràng hạt cùng tiến về những cơ sở chính quyền từ trung ương đến cấp ủy ban nhân dân tỉnh; quận; huyện; xã, mọi đồng bào phật tử, tín hữu, tín đồ sẳn sàng rời tư gia tháp tùng theo đoàn trong yên lặng, không hoan hô đả đảo, không cờ phướn biểu ngữ, không vũ khí gậy gộc, tuyệt đối không bạo động; phá phách hoặc xâm phạm đến tài sản tư hay công, không đụng đến bất cứ cá nhân hay cơ sở người ngoại quốc, như thế sẽ phản tác dụng, nếu xảy ra phải chận đứng ngay hành động len lỏi phá hoại này, những bài Kinh Hòa Bình; Kinh Sám Hối vang lên trong nhịp nhàng, kêu gọi hàng xóm; thân nhân gia đình của những công an; bộ đội; công nhân viên chức cùng tham gia cầu nguyện cho quốc thái dân an, cho những người lãnh đạo đảng cộng sản Việt Nam biết sám hối quay về với dân tộc, giải thích tường tận cho mọi người biết đây không phải là hành động lật đổ hay có âm mưu đảo chánh, đề nghị họ không đàn áp, nhân cơ hội này rất hy vọng nhiều công an; bộ đội; nhân viên an ninh gia nhập đoàn tuần hành chắc chắn chúng ta sẽ thành công.

Để chuẩn bị, những vị lãnh đạo tôn giáo; trí thức; các khối tranh đấu; cá nhân… cần liên hệ chặt chẽ thảo sẳn những mẫu thỉnh nguyện; kiến nghị như quí vị đã từng thực hiện, điển hình như sửa đổi hiến pháp, thả ngay tất cả tù chính trị, những chức sắc tôn giáo; dân oan, trả lại quyền tự do căn bản cho người dân, tổ chức bầu cử chấp nhận đa đảng…tiến hành việc hòa giải; đoàn kết dân tộc. 

Đại diện đoàn yêu cầu được tiếp xúc giới chức có thẩm quyền trao thĩnh nguyện đồng thời trình bày ý nguyện của nhân dân đối với hiện tình đất nước. Mong rằng lãnh đạo nhà nước nhanh chóng chấp thuận những nguyện vọng chính đáng, không nên chần chừ hay kéo dài, những gì có thể được nên giải quyết ngay; tuyên hứa một cách thành thật. 

Thái độ bất chấp của chính quyền có thể khiến chúng ta phải liên tục nhiều buổi mới mong đạt được kết quả như ý. Đây chỉ là tiếp nối tinh thần những cuộc cách mạng truyền thống của dân tộc Việt Nam, không gì phải sợ. 

Cho dù nhà nước biết rõ ngày giờ chúng ta khởi hành cũng không thể chận đứng hay bắt bớ nổi vì trong một ngày mà trên khắp mọi miền đất nước đều có những đoàn người thi hành quyền công dân yêu nước của mình, không đủ lực lượng để trấn áp, nhà tù không thể chứa cả dân tộc Việt Nam được nếu triệu triệu con dân nước Việt cùng một lòng. 

Lệnh giới nghiêm toàn quốc sẽ không được ban ra vì như thế là nội bất xuất ngoại bất nhập là ngăn sông cấm chợ, xã hội sẽ bị tê liệt, chế độ có thể bị sụp đổ nếu nhà nước không có được một quyết định sáng suốt cấp thời. 

Thực hiện kế hoạch thuận lợi nhất vào những dịp lễ thu hút nhiều đồng bào tham gia hoặc đang lúc các vị nguyên thủ, lãnh đạo cao cấp những quốc gia yêu chuộng tự do sang thăm viếng Việt Nam, có thể hạn chế được sự đàn áp. 

Biến cố lịch sử sẽ xảy ra vào một ngày đẹp trời không xa, chúng ta hãy chuẩn bị tinh thần, phải can đảm lên một lần thôi. Hãy noi gương tiền nhân, từ hàng nhiều thế kỷ trước và những gương sáng ở thế kỷ XXI này như Đức Giáo Hoàng Phao Lô đệ nhị đã từng tuyên bố nếu đất nước Ba Lan vẫn còn bị đàn áp ngài sẽ từ chức, cởi áo Giáo Hoàng về nước chiến đấu, Đức Đạt Lai Lạt Ma cả đời tranh đấu cho nền độc lập Tây Tạng, hàng trăm vị sư tự thiêu cho đạo pháp quả là can trường đáng khâm phục, còn chúng ta thì sao, không lẽ mãi cúi đầu?

Kính thưa quí cơ quan truyền thông báo chí, quí trang chủ những trang web; blog; facebook; twitter, …vì nhu cầu đóng góp thành quả của cuộc đấu tranh vì tự do dân chủ cho Việt Nam, nếu xét thấy có thể xin quí vị cho phổ biến thường xuyên bức tâm thư này nhằm cho khán; thính; độc giả là những người Việt trên toàn thế giới đặc biệt là đồng bào nơi quốc nội còn nghĩ đến quê hương đất nước đang bị chìm đắm vì họa cộng sản, hãy cứu nguy dân tộc, đồng bào ơi!

Một làn sóng tuần hành cầu nguyện, một Đại Hội Diên Hồng trên đường phố... chắc chắn dân tộc Việt Nam sẽ khá hơn.

Hồ Thanh Phát, một con dân nước Việt

No comments:

Post a Comment