Monday, August 26, 2013

AI DÁM BẢO LÀ CHẾ ĐỘ KHÁC SẼ TỐT HƠN?


Han Phan (Hanwonders) - Nguyen Thao Chau: Ai dam dam bao che do khac se tot hon? Cac ban da quen rang “loi ich tap trung vao giai cap cam quyen” Dung bien minh thanh cong cu de gay roi

Han Phan: Cái comment này của bạn Nguyen Thao Chau, tôi nghĩ nó xứng đáng được đưa lên thành 1 topic trên FB của tôi. Vì sự lạc lõng của nó. Nếu 10 năm trước, bạn ấy nói thế này, tôi sẽ thấy bình thường. Nhưng vào năm 2013, khi mà xã hội VN đã thành ra thế này đây, nhưng bạn ấy vẫn giữ được niềm tin sắt đá như thế vào chế độ Cộng sản toàn trị thì tôi khâm phục. Rất khâm phục!

Như đã từng viết rải rác trong rất nhiều bài kể từ thời dùng nick hanwonders, tôi không ghét gì những người theo Cộng sản. Bởi mỗi người có lý tưởng riêng, niềm tin riêng. Nếu họ chọn con đường đó, thì tôi chọn con đường của tôi, 2 bên phải tôn trọng lối đi của nhau. Tôi chỉ ghét những người không tôn trọng con đường của tôi & những người khăng khăng chỉ có con đường của họ mới là đúng đắn. Ghét hơn nữa là những người tự đóng chặt não bộ của mình, tự lấy tay bịt mắt của mình, tự nhốt mình vào cái rọ với tâm thế: Chắc gì ngoài kia đã tốt hơn ở đây?!

Tôi đồng ý, dù trong 1 cánh rừng thì con thú mạnh vẫn sẽ ăn thịt con thú yếu. Cho nên, cứ theo tiến hóa mà nói, hành động “ăn thịt” trong xã hội văn minh sẽ khác đi một chút với khái niệm gọi là “thống trị”. Nhưng thế giới luôn có những con thú nhỏ xoay sở chống trả con thú lớn, sẽ có những con người tiến bộ đồng lòng với nhau tìm cách sống chung với sự thống trị một cách có phẩm giá. Nhờ vào những hành động vượt thoát khỏi khuôn khổ đó mà thế giới mới được như hôm nay, mới có những giá trị con người được xây dựng & phát triển.

Thế giới này chỉ lụi tàn bởi những con người đầy sợ hãi và sẵn sàng bị thống trị một cách hèn kém nhất. Như câu chuyện bỏ con chuột vào cái hộp, đậy nắp lại. Ban đầu, nó cố nhảy lên để thoát ra, nhưng đụng phải nắp hộp, rất đau đớn, nó thôi, không nhảy nữa. Đến khi người ta mở nắp hộp, nó vẫn không nhảy vì sự sợ đau đã hằn in vào tâm thức nó. Thế là dù cái hộp không có nắp, nó vẫn ngoan ngoãn ở trong hộp. Cho nên, câu nói “ai dam dam bao che do khac se tot hon” là một câu nói được xếp vào dạng “phản tiến bộ” & rất phổ biến trong xã hội VN. Một xã hội đã bị sự thực dụng & hèn nhát thống trị.

Từ quan điểm xã hội đó, khiến tôi nhớ đến những câu chuyện rất đau lòng. Tôi từng gặp 1 phụ nữ bị chồng bạo hành. Tôi hỏi sao không ly dị ông ta đi? Bà ta nói: Bỏ ông này, lấy ông khác cũng thế, chắc gì đã tốt hơn? Nghe cũng có lý đấy! Nhưng hậu quả là sau đó vài năm, con trai bà ấy phải đi tù vì tội đánh cha nó suýt chết! Đứa con trai không chịu đựng nổi sự hành hạ của cha & đã phản kháng. Kẻ có lỗi lớn nhất ở đây không phải người cha khốn nạn hay đứa con tội nghiệp. Lỗi lớn nhất là ở người mẹ nhu nhược đã tạo điều kiện cho chồng lấn tới, song song đó, đẩy con mình đến bước đường cùng. Nhu nhược, là tiền đề cho rất nhiều tội lỗi.

Và nói đến cái gọi là “cong cu de gay roi”, tôi suýt bật cười! Lâu rồi, xem tin tức rủ nhau đi biểu tình trên mạng, tôi thấy rất thiếu kịch tích. Đâu có được đông đảo như thời còn nhạc sĩ Tuấn Khanh mặc áo đỏ hô khản giọng ở công viên. Cũng không còn sự quyết liệt như khi bao vây Đại sứ quán Tàu & đòi đối thoại với Thành Ủy. Biểu tình của các nhóm đòi dân chủ bây giờ lèo tèo đến thảm thương. Lại toàn những người trong tay không có chút khí giới gì đáng nói ngoài mấy tấm giấy A4 làm biểu ngữ. Thế mà “gay roi” được thì cũng lạ! Tôi chỉ thấy “gay roi” chính là bọn An ninh giả danh côn đồ, nhào vào đấm đá những người biểu tình đang rất ôn hòa. Thậm chí chúng còn đón đường đập phá xe cộ, đánh người trước mặt “đồng bọn” là CSGT như vụ anh Lê Quốc Quyết mới đây. Hay xa hơn, “gay roi” chính là những kẻ đang mặc thường phục mà ngay giữa phiên tòa dám bóp cổ bịt miệng Linh mục Nguyễn Văn Lý. Bạn Nguyen Thao Chau cũng học Luật mà, theo bạn, những hành vi đó có phải là “gay roi” không? Và các “cong cu gay roi” đó thì hợp lý, theo bạn là thế, đúng không?

Rõ ràng, khi cầm quyền, người ta muốn nói gì chẳng được? Tôi cũng chẳng cổ súy cho bất kỳ hành động bạo lực nào. Cái tôi ghét nhất là chiến tranh, và tôi thề sẽ không để cho bất kỳ người thân nào của tôi phải cầm súng nếu chẳng may có chiến tranh xảy ra. Bởi điều đó là vô nghĩa! Cái quý nhất chính là sinh mạng. Nhưng từ khi khởi thủy, Cộng sản đã xem “bạo lực cách mạng là tất yếu”, và họ gọi đường lối của cụ Phan Chu Trinh là “cách mạng cải lương”. Thế thôi là đủ hiểu, ở VN này, không đổ máu thì đừng mong chơi tay đôi với Cộng sản. Cho nên, con đường của những nhà dân chủ ôn hòa sẽ còn dài, dài lắm! Nhưng không vì đường xa mà ta lại không đi. Cứ lấy gương Cộng sản, họ đi mãi mà có tới thiên đường XHCN đâu? Lạc khắp nơi mà họ vẫn đi, thế thì chúng ta việc gì mà không đi?

Và trên con đường ôn hòa đó, còn cách nào khác ngoài việc cất lên những tiếng nói phản biện?

Nói thôi mà còn bị cho là “gay roi” thì theo bạn Nguyen Thao Chau, xã hội này là xã hội gì?

Han Phan.
Theo fb Han Phan.
Tiêu đề do PTCDVN đặt. Hình minh họa: Internet

No comments:

Post a Comment