Hứa với anh,
tôi là người đi trước!
Anh khuyên
tôi: “Hãy quên đi thù hận”
Về quê hương
xây dựng nước non nhà
Bằng tài năng
học hỏi chốn phương xa
Đảng, nhà nước
hoan nghênh người viễn xứ!
Anh khuyên
tôi hãy “khép lại quá khứ”
Quên những
ngày khói lửa dậy trời Nam
Chiến xa Nga
hằn đậm vết hung tàn
Trên đường phố
Sài Gòn ngày quốc hận!
Anh bảo tôi
quên những ngày lận đận
Cha đi tù, mẹ
buôn gánh bán bưng
Nuôi đàn con
trong khốn khổ tột cùng
Tôi phải thôi
học, sáng ngô chiều sắn
Vâng, tôi cố
quên những ngày mưa, nắng
Đi mò cua,
giúp mẹ buổi cơm chiều
Quên những
ngày nước ngập mái tranh xiêu
Đêm u tịch
hãi hùng: “kinh tế mới”!
Giờ, tha
phương, quê nhà xa dịu vợi
Tôi sống cuộc
đời dân chủ ấm no
Nhưng dân tôi
ĐANG khắc khoải mong chờ
Ngày sụp đổ của
bạo quyền tàn độc
Thương quê
hương, bao lần tôi bật khóc
Thấy lương
dân trong kiếp sống khốn cùng
Thương dân hiền
cam chịu kiếp lao lung
Khổ đến nổi
đem con mình đi bán!
Tôi chống anh
KHÔNG PHẢI VÌ DĨ VÃNG
Mà là vì HIỆN
TẠI với TƯƠNG LAI
Vì dân tôi
ĐANG sống kiếp dọa đày
Thế hệ trẻ
nhìn TƯƠNG LAI VÔ ĐỊNH!
Thì anh ơi,
nói chi lời lừa phỉnh
Đến bây giờ, ai tin cộng sản đâu
Nếu thật lòng
xin hãy thực hiện mau
Cuộc hòa giải
với người dân quốc nội:
Hãy ngưng
ngay những hành động bỉ ổi
Ngưng đuổi
nhà, cưởng chiếm đất nhân dân
Ngưng đào mồ,
sang phẳng những mộ phần
Xây khách sạn
làm giàu cho đảng ủy
Hãy ngưng
ngay những ngón nghề phù thủy
Đạo giáo quốc
doanh, dân chủ cò mồi
Hứa hòa hợp
hòa giải ở đầu môi
Nhưng cộng đảng
vẫn độc quyền chúa tể
Nếu thật tình
thì hãy mau giải thể
Đảng độc tài
cộng sản (đảng vô lương)
Người TỴ NẠN
bốn bể sẽ hồi hương
Đem tài sức
hiến dâng cho đất nước
Hứa với anh,
tôi là người đi trước!
Trần Chiêu
Yên QUÊ HƯƠNG ĐỔI MỚI?
Anh khuyên
tôi:
“Về thăm lại quê hương để nhìn thấy Việt Nam giờ đổi mới !”
“Về thăm lại quê hương để nhìn thấy Việt Nam giờ đổi mới !”
Nghe anh nói
lòng tôi buồn quá đổi
Ba mươi năm vẫn
một điệu tuyên truyền
Ba mươi năm vẫn gạt gẫm triền miên
Ba mươi năm vẫn
miệng lằng lưởi mối!
Vâng, nước Việt
từ lâu đà “đổi mới”
“Mới” từ ngày
giặc cưởng chiếm Miền Nam:
Đời yên vui
chợt đổ vở điêu tàn
Đang giàu có
bỗng thành tên hành khất
Đời sống mới,
ôi cuộc đời súc vật
Kẻ mang xiềng
người lao dịch rừng sâu
Giặc từ rừng
về bắn giết, tịch thâu
Người trí thức
cuối đầu đi “học tập”!
Trên rừng, dưới
biển, bóng người tấp nập
Hẹn nhau đi,
không hẹn chuyến quay về
Dù “công an”,
hải tặc khắp tư bề Người dân
Việt vẫn liều
mình vượt biển!
Ba mười năm,
nước ta còn chậm tiến
Dân bần cùng
đem bán cả con thơ
Thiếu miếng
ăn còn đâu những ước mơ
Phụ nữ bán
thân mình ngoài muôn dặm!
Vâng, tôi biết
quê hương thay đổi lắm
Đạo làm người,
liêm sĩ nay còn đâu
Bọn tam vô
chuyên bốc lột, làm giàu
Trên xương
máu của người dân nước Việt!
Nơi viễn xứ,
không về, tôi vẫn biết
Đồng Mỹ kim rất
qúi ở quê mình
Mang nó về
mua được chút HƯ VINH
Trên TỦI NHỤC
của đồng bào tôi đó!
Này anh hỡi,
xin anh nghe cho rỏ
Chỉ quay về khi đất nước TỰ DO
Khi quê hương
thay đổi một màu cờ
Khi DÂN CHỦ
phục hồi trên đất mẹ
Trần Chiêu
Yên KHÉP LẠI QUÁ KHỨ
Anh khuyên
tôi : "Hãy quên đi thù hận"
Về quê hương
xây dựng nước non nhà
Bằng tài năng
học hỏi chốn phương xa
Đảng, nhà nước
hoan nghênh người viễn xứ!
Anh khuyên
tôi : "Hãy khép lại quá khứ"
Quên những
ngày khói lửa dậy trời Nam
Chiến xa Nga hằn đậm vết hung tàn
Trên đường phố
Sài Gòn ngày quốc hận!
Anh bảo tôi
quên những ngày lận đận
Cha đi tù, mẹ
buôn gánh bán bưng
Nuôi đàn con trong khốn khổ tột cùng
Tôi phải thôi
học, sáng ngô chiều sắn
Vâng, tôi cố
quên những ngày mưa, nắng
Đi mò cua,
giúp mẹ buổi cơm chiều
Quên những
ngày nước ngập mái tranh xiêu
Đêm u tịch
hãi hùng :"kinh tế mớ"!
Giờ, tha
phương, quê nhà xa dịu vợi
Tôi sống cuộc
đời dân chủ ấm no
Nhưng dân tôi
ĐANG khắc khoải mong chờ
Ngày sụp đổ của
bạo quyền tàn độc
Thương quê
hương, bao lần tôi bật khóc
Thấy lương
dân trong kiếp sống khốn cùng
Thương dân hiền
cam chịu kiếp lao lung
Khổ đến nổi
đem con mình đi bán!
Tôi chống anh
KHÔNG PHẢI VÌ DĨ VÃNG
Mà là vì HIỆN
TẠI với TƯƠNG LAI
Vì dân tôi
ĐANG sống kiếp dọa đày
Thế hệ trẻ
nhìn TƯƠNG LAI VÔ ĐỊNH!
Thì anh ơi,
nói chi lời lừa phỉnh
Đến bây giờ,
ai tin cộng sản đâu
Nếu thật lòng
xin hãy thực hiện mau
Cuộc hoà giải
với người dân quốc nội:
Hãy ngưng
ngay những hành động bỉ ổi
Ngưng đuổi
nhà, cưởng chiếm đất nhân dân
Ngưng đào mồ, sang phẳng những mộ phần
Xây khách sạn
làm giàu cho đảng ủy
Hãy ngưng
ngay những ngón nghề phù thủy
Đạo giáo quốc
doanh, dân chủ cò mồi
Hứa hoà hợp
hoà giải ở đầu môi
Nhưng cộng đảng
vẫn độc quyền chúa tể
Nếu thật tình
thì hãy mau giải thể
Đảng độc tài
cộng sản (đảng vô lương)
Người TỴ NẠN
bốn bể sẽ hồi hương
Đem tài sức
hiến dâng cho đất nước
Hứa với anh,
tôi là người đi trước!!!
Trần Chiêu
Yên (TCY) “KẺ THÙ TỔ QUỐC”
Khi nói lên
tiếng nói của lương tâm
Chống lại bạo
tàn, ác ôn, vô trí
Chống lại độc
tài, tham ô, đảng trị
Anh cho rằng
tôi “thù hận quê hương”
Khi dân oan rần
rộ kéo xuống đường
Biểu tình chống bọn giành nhà cướp đất
Anh cho họ là
“nghịch thù DÂN TỘC”,
“Phá quê
hương” và “phản lại nhân dân”!
Khi người dân
tố cáo cộng hung tàn
Anh bảo họ là
bọn người “qúa khích”
(Nhà nước anh
coi họ là thù địch Đáng bỏ tù và tra tấn dã man!)
Này anh hỡi, đừng lý luận bắt quàng:
Biến dân oan
thành “kẻ thù đất nước”!
Luận cứ ấy
điêu ngoa không nghe được
Lối tuyên
truyền, lừa phỉnh qúa ngây ngô
Tôi khuyên
anh hãy bỏ thói hàm hồ
Trở về với
QUÊ HƯƠNG và DÂN TỘC
Nghe tiếng
lương tâm: Phục vụ tổ quốc Quên hận thù,
“hòa giải” với
dân oan ! Lắng nghe đây!
Hỡi những kẻ
lạc đàng
Hãy nhìn rõ
QUÊ HƯƠNG, DÂN TỘC!
QUÊ HƯƠNG ta
gồm cả vùng Bản Giốc
Từ Nam Quan
cho đến tận Cà Mau
Cha ông ta mảnh
liệt chống quân
Tàu Cương quyết
giữ gìn biên cương lãnh thổ
QUÊ HƯƠNG
không phải là phủ bắc bộ
Chẳng phải là
bọn Minh, Giáp, Duẩn, Đồng
Cũng chẳng là
đảng cộng, đám cuồng ngông
Hay Triết,
Dũng, bọn buôn dân bán nước
QUÊ HƯƠNG ta,
dãy non sông gấm vóc
Với kinh
thành: Hà nội, Huế , Sài-Gòn
Và địa danh
như Quảng Trị, Vĩnh Long
Chớ chẳng phải
thành hồ, Leningrad !
Quê hương ta,
bức địa đồ vừa rách nát
Mất Nam Quan,
Bản Giốc, đảo Trường sa
Làng xóm ta
vang vội tiếng rên la
Của lương dân
khóc mất nhà mất đất !
DÂN TỘC ta biết
thờ Trời, kính Phật
Chứ không là
qủy đỏ, lủ tam vô
Đốt sách, bắt
sư, đóng cửa nhà thờ
Đày tu sĩ ,
chiếm chùa, đào nghĩa địa
DÂN TỘC ta trọng
luân thường đạo nghĩa
Chứ không
gian tham, tráo trở lọc lường
Bán đàn bà
con gái khắp mười phương
Dưới chế độ
nhà nước anh “quản lý”!
Này anh hỡi,
mở mắt nhìn cho kỹ
Ai tham tàn
làm tan nát QUÊ HƯƠNG ?
Ai đàn áp dân
khốn khổ xuống đường
Ai cướp đất,
buôn lao nô, bán nước
Ai đã cắt Nam
Quan và Bản Giốc
Đem biên
cương, hải phận hiến quân
Tàu Ai hận
thù để dân Việt thương đau
Đấy, kẻ thù của
QUÊ HƯƠNG, DÂN TỘC!
CHÍNH CỘNG SẢN
LÀ “KẺ THÙ TỔ QUỐC!”
Trần Chiêu
Yên 07/19/2007
Hỏi Anh Thắm
thoát tháng Tư đã đến rồi
Ngoài sân lác
đác cánh đào rơi
Ngậm ngùi nhớ
qúa trời quê mẹ
Anh hỡi, cho
tôi hỏi mấy lời!
Anh nói rằng
anh “giải phóng” tôi
Mà sao khốn
khổ quá anh ơi
Cha đi “cải tạo”
ngoài phương Bắc
Mẹ sống lầm
than giữa chợ đời
Anh nói rằng
ta có tự do
Mà sao người
sống kiếp co ro
Thuyền neo
bãi vắng chờ đêm xuống
Vượt biển mù
khơi lánh rợ hồ
Anh nói quê
ta giờ “đổi mới”
Mà sao độc đảng
vẫn còn đây
Mà sao nhũng
lại nhiều như mối
Đục khoét quê
hương suốt tháng ngày!
Anh bảo dân
ta no ấm rồi
Mà sao đem
bán cả con người
Thanh niên
“xuất khẩu” làm lao dịch
Thiếu nữ nô
tình chốn dặm khơi !
Anh bảo rằng
anh trí tuệ cao
Mà sao thua kế lũ quân Tàu Nam Quan,
Bản Giốc
không còn nữa
Mất đất, này
anh, có thấy đau!?
Anh ơi, mở mắt
nhìn cho rõ
Chủ nghĩa
hoang đường, hãy lánh xa
Cộng sản rõ
là loài quỷ đỏ
Phá tan, đập
nát cả sơn hà!
Nhìn kia! Dân
chúng quá lầm than
Thảm thiết
kêu oan khắp xóm làng
Bãi thị đình
công, giành sự sống
Quay về, anh
hõi, với nhân dân
Này anh bộ đội
với công an
Xin hãy một
lòng với quốc dân
Quay súng triệt
tiêu phường cộng đảng
Cứu người dân
Việt khỏi gian nan!
Trần Chiêu
Yên
Làm Sao Biết
Được Đứa Văn Nô Làm sao biết được đứa văn nô?
Thú thật chuyện
ni dể thấy mồ:
Lãi nhãi tấn
công người chống cộng
Ồn ào ve vuốt
lủ "bưng bô"
Quốc gia đả cộng
thì moi móc
Cộng sản buôn
dân lại ngó lơ
Thơ phú ru đời,
“phi chính trị” Rõ ràng chính nó: đứa văn nô
Trần Chiêu
Yên CỘNG SẢN KHÔNG BÌNH YÊN
Anh nói rằng
"Việt Nam
Không Bình
Yên khi còn có CỜ VÀNG BA SỌC ĐỎ"
Nầy anh hỡi,
hãy lắng nghe cho rỏ
Anh lầm đường
lạc lối đã bao năm
Là bấy lâu nước
Việt khổ vô ngần
Dưới ngọn cờ
sao vàng nhuộm máu đó
Lá hiệu kỳ của
rợ hồ, giặc cỏ
Của lũ người
khát máu, sống vô lương
Của cường đồ
tàn phá cả quê hương:
Dâng Bảng Giốc
Nam Quan cho tàu cộng
Của đám bạo
quyền tham ô nhũng loạn
Dựng lao trường
đày đọa những lương dân
Xây trại tù
hành hạ kẻ bạc phần,
Người ngã ngựa
vì vận suy đất nước!
Với óc văn nô
anh nào thấy được
Những đau
thương thống khổ của dân mình
Những hoang
tàn đổ vở với điêu linh
Mà cộng phỉ
luôn dối lừa bưng bít
Luôn tuyên
truyền và “động viên”thù nghịch
Dày xéo nhân
dân, bảo vệ cường đồ
Hận thù trí
thức, đào tạo văn nô
Phá tôn giáo,
tôn thờ tên quốc tặc
Này anh hỡi,
quay về, đừng theo giặc
Hãy lắng nghe
tiếng gọi của sơn hà
Hãy quay về
đoàn kết với dân ta
Cùng nổi dậy
để diệt tà cứu nước
Cùng đồng bào
tay trong tay tiến bước
Phá hết gông
cùm, đòi nợ nhân dân
Đòi nhà, đòi
đất, đòi lại mộ phần
Của cha ông bị
rợ hồ cướp đoạt
Hãy cùng nhau
ta đứng lên đồng loạt
Chống bọn độc
tài, tham nhũng, dâm ô
Dẹp tan cộng
đảng – một lũ cường đồ
Đem tự do an
bình cho đất nước!
Hãy đứng lên,
này anh, đừng khiếp nhược
Xé lá cờ đẩm
máu của quê hương
Dựng lại cờ
vàng trên khắp nẻo đường,
Cờ tổ quốc: nền
vàng ba sọc đỏ
Cờ Trưng, Triệu
phất ngàn năm xưa đó
Khiến bắc
quân phải khiếp vía kinh hồn
Lá quốc kỳ
linh hiển của Lạc Long
Vẫn tồn tại với
ngàn năm lịch sử
Ngọn quốc kỳ
mà rợ hồ, cộng phỉ
Luôn lo âu,
khiếp sợ, KHÔNG BÌNH YÊN
Về đi anh với
tổ quốc, dân hiền ! Trần Chiêu Yên
Trần Chiêu
Yên
No comments:
Post a Comment