Friday, February 22, 2013

CẢM NHẬN VIỆT NAM


Huỳnh ngọc Tuấn - Thời gian gần đây những người yêu nhạc và yêu nước được thưởng thức hai bản nhạc về Việt nam. Cả hai bản nhạc đều rất tuyệt vời. nhất là ca từ của hai bản nhạc đều đi vào lòng người ở mãi lại đó với âm hưởng tha thiết văng vẳng bên tai như lời tự tình thưở ban đầu!Một là bài Việt nam tôi đâu ? của nhạc sĩ trẻ Việt Khang người trong nước và bản nhạc Việt nam ngày mới của nhạc sĩ Hà lan Phương– lời của nhà báo, nhà thơ Trâm Oanh hiện đang sống tại liên bang Đức.
Nếu bài hát “Việt Nam Tôi Đâu” của Việt Khang là tiếng kêu xé lòng của một người con nhìn mẹ Việt nam đang bị bức tử vì nguy cơ Bắc thuộc lần thứ 3, thì bài “Việt Nam Ngày Mới” là những khúc tự tình của sự hân hoan, của lòng kiêu hãnh và tự tin về một tương lai xán lạn, rực rở như “Minh Châu Trời Đông” của nước Việt.
Có lẽ đây là hai bản nhạc có nét đối xứng nhau về không gian và tình cảm.
Về không gian: Một người ở tại VN và một người ở nước ngoài.
Về tình cảm: Chính sự khác biệt về không gian này đã tạo nên sự khác biệt về cảm quan của hai con người chăng?
Nhưng cả hai tác giả dù khác biệt về không gian, khác biệt về tuổi đời và cuộc sống cũng như sự cảm nghiệm cuộc sống và thế giới khác nhau nhưng họ đều có một điểm chung đó là lòng yêu nước nồng thắm, sắc son, cộng với niềm tự hào dân tộc mãnh liệt.
Ở trong nước, Việt Khang trực tiếp chia sẽ những tủi nhục đắng cay của người dân VN, sự nhức nhối về một xã hội VN đang nhanh chóng băng hoại như núi lở .
Việt Khang là chứng nhân của lịch sử dân tộc trong thời kỳ bi thảm, tổ quốc như con tàu lao xuống vực sâu của sự hủy diệt cả về văn hóa kinh tế và an ninh. Chứng nhân của những thảm cảnh người dân Việt mất hết nhân quyền, nhân phẩm và tư cách chủ nhân ông của đất nước và vận mệnh của chính mình, cuộc sống thì lam lũ đói nghèo và không có tương lai.
Trong khi đó bọn cầm quyền thì tự đắc, kiêu ngạo, sống cực kỳ giàu sang và hoang phí, chúng bòn rút tài nguyên đất nước để chia chác hưởng thụ, chỉ lo đấu đá tranh giành không hề quan tâm đến vận mệnh quốc gia
Mẹ Việt nam đau từng cơn sót dạ nhìn đời.
Người lầm than đói khổ nghèo nàn.
Kẻ quyền uy giàu sang dối gian.
Và là chứng nhân của một thảm cảnh VN như vậy nên lời bài hát u uất, ê chề và căm giận, nhạc sĩ Việt Khang đã kêu lên tiếng kêu thảm thiết như tâm sự của một Khuất Nguyên ngàn năm trước.
Giờ đây Việt Nam còn hay đã mất?
Mà bọn giặc Tàu ngang tàn trên quê hương ta.
Hoàng- Trường sa đã bao người dân vô tội.
Chết ngậm ngùi vì tay súng giặc Tàu.
Còn nhà báo, nhà thơ Trâm Oanh đang sinh sống tại Đức, chị không trực tiếp cảm nhận nổi đớn đau tủi nhục của đất nước và dân tộc , có lẽ vì vậy mà lời thơ của chị nhẹ nhàng và lạc quan, nhân bản hơn chăng? Hay đây là cái ân sủng mà chị được thiên phú? để trong nổi đớn đau cùng tận con chim sơn ca vẫn cất lên tiếng hót ngọt ngào?
Tôi không dám chắc nhưng có một điều quan trọng hơn nhiều nếu coi tình cảm là phản xạ của hiện thực đời sống, thì tình cảm được chắc lọc qua tính nhân bản sẽ soi sáng lương tri con người.
Nhà thơ Trâm Oanh không trực tiếp nói lên những tủi nhục đau thương của một đất nước một dân tộc đang sống thoi thóp dưới xiềng xích của một đảng cầm quyền hà khắc tàn bạo và đang đứng trước nguy cơ biến mất trên thế giới này!
Nhà thơ Trâm Oanh rất tinh tế khi nhắc đến thực trạng của đất nước bằng những lời lẽ thoáng qua, nhẹ nhàng, không mô tả chi tiết nhưng không dể xóa nhòa trong tâm khảm người đọc, người nghe.
Nó như tiếng vạc bay qua trên trời chiều, lẽ loi nhưng da diết thấu xương:
Một ngày mới biển sẽ xanh.Em Bắc và Nam sẽ không còn tượng đài quỷ dữ.
Hay những nhắc nhở nhẹ nhàng:
Những trang văn và những trang thơ.
Thoát cái nhìn cú bọ.
Hay:
Tay vấy máu không có quyền giảng đạo.
Những dòng vắn tắc này không một người dân VN nào không hiểu ý tác giả muốn nói gì, ngược lại họ hiểu rất rõ rằng những câu ngắn ngủi đó nói lên nhiều thứ lắm và cũng cay đắng lắm!
Tôi nhận thấy nhạc sĩ Việt Khang và Thi sĩ Trâm Oanh đều là những người yêu nước, Việt Khang yêu nước với tâm trạng đắng cay, ê chề và đầy phẩn nộ còn chị Trâm Oanh yêu nước với trái tim nhân hậu, yêu thương, lạc quan với tầm nhìn viễn kiến về tương lai đất nước.
Chúng ta những người đấu tranh cho dân chủ, nhân quyền luôn hướng về tương lai với niềm hy vọng. Vì chúng ta tin rằng Dân chủ là xu thế tất yếu, không thể đảo ngược được. Những diễn biến tại việt nam hôm nay, cùng với diễn biến của khu vực và quốc tế cho chúng ta có cơ sở khoa học để tự tin và hy vọng.
Trong chiều hướng đó thi sĩ Trâm Oanh đã khắc họa hình ảnh một Việt nam trong tương lai thật rạng rở huy hoàng, đầy tình thương yêu nhân bản, đây không đơn thuần là một giấc mơ mà là một tất yếu lịch sử:
Một ngày mới biển sẽ xanh.
Em Bắc và Nam sẽ không còn tượng đài quỷ dữ
Hà nội của chúng mính sẽ hồi sinh bất tử.
Hòn ngọc viễn đông lấp lánh hào quang…
……
Ngọn gió tự do lùa vào từng ngõ nhỏ.
Nụ hôn của mọi người sẽ thật thà hơn…
……
Tổ quốc là của chung- không còn gian trá.
Đất nước phục sinh và cỏ cây hoa lá.
Tươi xanh hơn ước vọng con người.
Việt Nam đã xua tan mây mù thế kỷ.
Tầm vóc Việt Nam bổng trở nên hùng vĩ.
Ngày mới bắt đầu, tổ quốc việt nam…
Nếu “Việt Nam Tôi Đâu” của Việt Khang là khúc ca bi tráng là một câu hỏi nhức nhối cho những ai còn có lương tri và trách nhiệm với tiền đồ dân tộc thì ca từ trong “Việt Nam Ngày Mới” của Trâm Oanh thật là đẹp như sắc nắng mùa xuân dịu mát và thật là nhân bản, đầy niềm tin hy vọng và tự tình dân tộc.
Xin cám ơn nhạc sĩ Việt Khang, nhà thơ Trâm Oanh và xin chia sẽ bằng những dòng thô thiển này.
Huỳnh ngọc Tuấn 

No comments:

Post a Comment