Monday, October 8, 2012

TRẦM ÔNG THẤT GIÁC


Huỳnh Ngọc Chênh - Trầm Tê, không học hành gì nhưng nhờ vào thời buổi nhiễu nhương, làm ăn nháo nhác nên phất lên nhanh chóng trở thành phú ông. Từ đó người ta gọi y là Trầm ông.

Trầm ông xây lâu đài dinh thự nguy nga, quan hệ cao rộng, trở nên người sang trọng. Một hôm có thầy địa lý từ phương Bắc đến phán: Ngươi cái gì cũng có đủ rồi nhưng thiếu một cái nên chưa là số 1 trời Nam. Ngươi còn thua Đức ông, Kiên ông, Bắc ông, Anh ông…

Trầm ông hỏi: Thiếu cái gì? Thầy địa lý nói: Giác. Phải là giác thật chứ giác giả thì không những được gì mà còn khốn đốn đấy.

Có người phát hiện ra cả trời Nam có một con giác duy nhất ở rừng Nam Cát Tiên, Trầm ông liền tức tốc sai người lên săn ngay để mang về. Nhưng than ôi, khi gia nô của Trầm ông lên đến nơi thì có thằng ông khác hớt mất tay trên, giác Nam Cát Tiên chỉ còn lại một bộ xương khô héo chôn vui trong rừng.

Tê giác Nam Cát Tiên

và sau đó ra như thế này vì mấy thằng trọc phú vô học

Có người than, số ông chưa được giác. Trầm ông rung đùi nói: Chưa được giác chứ không phải không được giác. Có tiền mua tiên cũng được, huống chi ta vừa có tiền tệ vừa có quan hệ.

Đúng y như vậy mấy ngày sau, thấy một người lù lù xuất hiện trước cổng dinh Trầm, tay dắt theo một giác trắng xóa có đến hai sừng. Giác nầy phải chui qua bao nhiêu lỗ kim để từ Nam Phi về đến dinh nhà Trầm ông. Nhiều người xúm đến chúc tụng: Giác nầy là thật rồi, phen nầy Trầm ông lên đỉnh là chắc.

Nhưng trong đám gia nhân của Trầm, có một tên gia nhân hớt lẻo: Được giác chưa chắc là hay.

Quả nhiên sau đó Trầm ông lao đao. Con trai thì bị bắt cóc tống tiền. Bản thân Trầm đi đánh bạc ở casino bị quan nha đùng đùng đến bố ráp nổ súng vang rền kinh động cả một góc trời Nam, Trầm ông và các thằng ông khác bị đạp bẹp dí xuống sàn và bị trói gô lại. Vụ nầy Trầm ông và các thằng ông khác, bạn cờ bạc của Trầm ông phải chung cả triệu mới thoát. Xui hơn nữa, con giác của Trầm bỗng dưng lại mất đi một giác.

Có người than: Khổ thân Trầm ông, chuyến này vừa mất bộn tiền lại còn mất giác. Trầm ông rung đùi: Ta mất giác, mất tệ nhưng được quan hệ. Nhờ vậy phen nầy ta quan hệ lên đến triều đình.

Quả nhiên sau đó, Trầm ông ra vào chốn cung đình thường xuyên, quan hệ càng cao rộng hơn nữa, đi lại với công chúa, hoàng tử giống như đi với... Nhờ vậy, ngân hàng của Trầm ông gần như phá sản rồi, bỗng dưng nhận được một núi tiền từ thằng ruồi nào đó. Từ núi tiền đó Trầm ông tung ra mua đứt một ngân hàng to lớn hàng thứ hai của trời Nam, và to lớn gấp ngàn lần ngân hàng bé tí sắp phá sản của Trầm.

Mọi người xúm đến chúc tụng Trầm đã lên hàng đỉnh. Trầm ông ngồi rung đùi đắc ý: Nhờ thất giác mà được tất .

Ai cũng đồng ý như vậy, riêng tên gia nhân lại hớt lẻo: Chưa chắc thất giác mà được .

Mặc kệ. Từ đó, Trầm ông như một ông vua không ngôi vì ngoài quan hệ công khai với triều đình phương Nam, y lại được cái sự quan hệ ngấm ngầm trong bóng tối với Bắc phương.

Phương Nam lại rơi sâu vào ly loạn. Nhiều thằng ông khác bị bắt bỏ tù. Có nhiều lời dị nghị và đồn đoán bất lợi cho Trầm ông, nhưng không ai dám đụng đến sợ lông chưng của Trầm. Trầm cứ ngồi rung đùi hưởng lộc.

Bỗng dưng mới đây, gia nhân của Trầm phát hiện ra con giác trong nhà Trầm lại mất đi cái giác còn lại. Tất cả đều hớn hở vì nghĩ rằng phen nầy chủ mình lại phất lên tới trời nhờ vào cái sự mất giác nầy. Bọn chúng tranh nhau lập công với Trầm bằng cách đi khai báo ngay cho quan nha biết cái sự mất giác ấy để từ đó “sự mất mà sẽ được” này được công bố rộng rãi ra cho toàn thế giới biết thông qua 700 cơ quan của triều đình cũng là của Trầm. Chỉ có thằng gia nhân hớt lẻo vẫn kiên định lập trường: Chưa chắc thất mà được đâu.

Quả nhiên sau khi toàn thế giới biết tin Trầm ông lại thất giác, Trầm ông không còn ngồi rung đùi đắc ý nữa. Cha con y, mặt xanh như đít nhái, người run bần bật, chạy đôn chạy đáo khắp nơi, thanh minh thanh nga loạn xạ, lúc thì nói đó là giác giả, lúc thì cho đó là quà tặng của một thằng ngu nào đó. Mà thằng đó ngu thật, nếu quả có thật chuyện hắn là người mua giác sống về tặng cho Trầm.

Chuyện Trầm ông thất giác còn nhiều diễn biến li kì, xem hồi sau sẽ rõ.

Huỳnh Ngọc Chênh

No comments:

Post a Comment