Đặng Chí
Hùng
Những ngày cuối tháng 7 hàng năm ở Việt Nam đã mấy chục năm qua, đảng cộng sản thường lấy ngày 27/7 làm ngày gọi là “thương binh liệt sỹ”. Ngoài miệng thì đảng cộng sản nói là “tri ân gia đình thương binh liệt sỹ, mẹ Việt Nam anh hùng”. Nhưng thật ra đây chỉ là một trò lừa dối để tiếp tục mị dân nhằm che mờ đi tội ác của đảng đã đẩy hàng triệu thanh niên Miền Bắc tới những cái chết oan uổng mà thôi!
Những ngày cuối tháng 7 hàng năm ở Việt Nam đã mấy chục năm qua, đảng cộng sản thường lấy ngày 27/7 làm ngày gọi là “thương binh liệt sỹ”. Ngoài miệng thì đảng cộng sản nói là “tri ân gia đình thương binh liệt sỹ, mẹ Việt Nam anh hùng”. Nhưng thật ra đây chỉ là một trò lừa dối để tiếp tục mị dân nhằm che mờ đi tội ác của đảng đã đẩy hàng triệu thanh niên Miền Bắc tới những cái chết oan uổng mà thôi!
Trong không khí của những ngày cuối tháng 7 năm 2013, tôi muốn
gửi tới tất cả các chiến sỹ bộ đội cộng sản nói chung, các thương binh và gia
đình các liệt sỹ, mẹ Việt Nam anh hùng nói riêng một điều: “Tất cả đều
là nạn nhân của đảng cộng sản, đảng cộng sản đã lợi dụng tình yêu nước của
người Việt Nam trong đó có những gia đình và chiến sỹbộ đội để đẩy họ vào cuộc
chiến phi nghĩa để rồi một đi không trở lại hoặc thành tàn phế”. Nhưng
những sự hi sinh đó đem lại điều gì? Đó là một đất nước Việt Nam hoang tàn,
nghèo đói, độc tài và tham nhũng. Xa hơn nữa là Việt Nam đã sắp thành một tỉnh
của Trung cộng sau khi đã mất Hoàng Sa- Trường Sa, Thác Bản Giốc, Ải Nam Quan…
cho chính anh bạn vàng của nhà cầm quyền cộng sản. Bài viết này bày tỏ nỗi lòng
cảm thông với những ai đã từng là lính, đang là lính, những bà mẹ mất con,
những người đi không trở về và cả những ai trở về không lành lặn vì tất cả đều
là nạn nhân của Sinh bắc tử nam.
I. Đảng lừa dối tất cả:
Điểm lại những gì sau cuộc chiến cho đến hôm
nay thì chúng ta cũng thấy rất rõ ràng một điều là người Mỹ vào Việt Nam chỉ
muốn có một Việt Nam tự do và dân chủ như cách họ làm với Nam Hàn, Nhật, Tây
Đức (cũ) vv…mà thôi. Và hẳn chúng ta cũng dễ dàng nhận ra Việt Nam cộng hòa là
một bước đi đúng đắn để đưa tới một Việt Nam giàu mạnh, thật sự tự do và độc
lập. Nếu ai còn chút băn khoăn vui lòng quay lại đọc “Những sự thật cần phải
biết” Phần 2, 3, 4 cùng với “Những sự thật không thể chối bỏ” phần 12, 13 sẽ rõ
điều này. Chính vì vậy trong bài viết này, tôi muốn nhắc lại và bổ sung một lần
nữa để khẳng định những gì đảng cộng sản đã lừa dối nhân dân Việt Nam để gây ra
hàng triệu cái chết của thanh niên Miền Bắc và nỗi đau của ngày “thương binh
liệt sỹ” ngày hôm nay chính là do đảng cộng sản gây ra. Để thấy rõ quyết tâm
của đảng trong việc đánh Mỹ và phá tan dân chủ tự do tới người Việt Nam đến
người cuối cùng, chúng ta có một số bằng chứng rất rõ nét sau đây.
Thứ nhất, để khẳng định tinh thần
“đánh Mỹ đến người Việt Nam cuối cùng” thì chính Lê Duẩn đã phải thừa nhận “Ta
đánh Mỹ là đánh cho Liên Xô, Cho Trung Quốc”. Điều này được tiếp nối từ việc Hồ
Chí Minh khẳng định một cách điên cuồng “sẵn sàng đốt cả dãy Trường Sơn để
chống Mỹ’. Chính vì Hồ và đảng cộng sản Việt Nam muốn chiếm quyền độc tài nên
phải ra sức làm tay sai cho Tàu chống Mỹ. Hồ và đảng biết rằng theo Mỹ thì có
tự do nhưng đảng cộng sản không tự tung tự tác được, còn theo Tàu thì Hồ và
đảng có ngai vua đè đầu cưỡi cổ nhân dân. Chính vì vậy theo một tài liệu do
đảng cộng sản ấn hành, Việt Minh đã để lại Miền Nam 60, 000 đảng viên (trích
trong Tổng Kết Cuộc Kháng Chống Thực Dân Pháp, Thắng Lợi và Bài Học, Hà Nội,
1996): “Cán bộ và đảng viên được đặt dưới quyền lãnh đạo của đồng chí
Lê Duẩn, Bí thư Xứ Ủy Nam Bộ. Vào ngày cuối cùng của thời hạn tập kết ở Cà Mau,
sau khi chúng ta đánh lừa địch bằng cách giả bộ lên tàu tập kết, đồng chí Lê
Duẩn đã tìm cách rời khỏi tàu vào lúc nửa đêm để ở lại”.
Như vậy, rõ ràng Miền Bắc đã chuẩn bị tấn công
Miền Nam ngay khi Hiệp Ước Genève chưa kịp ráo mực, chứ không phải vì Miền Nam
không chấp nhận tổng tuyển cử vào năm 1956 hoặc vì có sự hiện diện của quân đội
Hoa Kỳ tại Miền Nam mà đang cộng sản luôn tìm cách tuyên truyền mị dân.
Thứ hai, để tiếp tục khẳng định cho chủ trương
đánh Mỹ giúp Trung cộng thì chính tướng Nguyễn Trọng Vĩnh trên trang của học
viện Hành chính quốc gia Việt Nam tại Hà Nội có tên: (hanhchinh.com.vn) có một
bài viết nói về phát biểu của tướng Nguyễn Trọng Vĩnh - nguyên Đại sứ đặc mệnh
toàn quyền Việt Nam tại Trung Quốc từ năm 1974 đến năm 1987. Trong bài viết có
đoạn tướng Vĩnh phát biểu: “Giúp nhiều như vậy, một mặt họ bắt ta phải
hàm ơn, phải đi theo; mặt khác, buộc ta phải lệ thuộc họ về phụ tùng nguyên
liệu. Vì vậy họ tiếp tục giúp ta về tiền và vật chất mãi đến khi chúng ta giải
phóng hoàn toàn miền Nam...”
“Sau khi ta ký hiệp định Giơ-ne-vơ, nước ta
chia làm hai miền, Trung Quốc gợi ý ta xây dựng miền Bắc trước và thực hiện
trường kỳ mai phục ở chiến trường miền Nam. Ý đồ là giữ chúng ta luôn ở thế yếu
thì họ mới dễ khống chế (vì ta chỉ có một nửa nước). Họ không muốn ta hoàn toàn
giải phóng miền Nam, thực hiện thống nhất toàn vẹn lãnh thổ, trở thành một nước
mạnh tuột khỏi tay Trung Quốc…”
“Sau Tết Mậu Thân, khi Mỹ dao động quyết tâm,
ta cũng thấy có thời cơ thương lượng, thì Trung Quốc không muốn ta đàm phán mà
muốn ta “đánh Mỹ đến người Việt Nam cuối cùng” vừa để cho ta kiệt quệ vừa để Mỹ
sa lầy phải tìm đến Trung Quốc.” [1]
Qua 3 đoạn trích lời của một vị tướng của Quân
đội Nhân dân cộng sản, là người nằm trong guồng máy của đảng, chúng ta thấy
Trung cộng đã muốn kìm hãm sự phát triển của Việt Nam và muốn chia đôi đất nước
dẫn đến chiến tranh huynh đệ tương tàn. Chính câu nói “Trung quốc muốn đánh Mỹ
đến người Việt Nam cuối cùng” đã nói lên âm mưu của Trung cộng.
Trong khi đó thì chính chính đảng cộng sản
Việt Nam cũng đã thừa nhận việc Mỹ hoàn toàn không có khả năng can thiệp trực
tiếp vào Việt Nam sau khi chiến tranh Triều Tiên kết thúc. Tại sao VNDCCH lại phải
bán HS-TS cho Trung cộng (1958) để gây chiến? Vì đó thực chất là một cuộc chiến
phi nghĩa gây đau thương cho dân tộc. Bằng chứng cho thấy đảng cộng sản công
nhận trước 1965 thì Mỹ không có khả năng trực tiếp can thiệp quân sự vào Việt
Nam được thể hiện Trong cuốn “Sự thật về quan hệ Việt Nam - Trung Quốc trong 30
năm qua” (NXb Sự thật - Cơ quan của Mặt trận Tổ quốc Việt Nam) có viết:
“Sự thật là sau cuộc chiến tranh Triều Tiên,
Mỹ không có khả năng can thiệp quân sự trực tiếp vào Đông Dương” [2]
Chính điều vô lý này đã được đảng cộng sản
khẳng định trong sách lịch sử của mình. trong bộ môn lịch sử chương trình lớp
12, đảng cộng sản Việt Nam tuyên truyền: “Mặt trận Giải phóng Miền Nam” thành
lập ngày 20/12/1960 với mục tiêu “đấu tranh chống quân xâm lược Mỹ và chính
quyền tay sai, nhằm giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước”. Nhưng thực chất
thì sao? Năm 1961 khi ông Ngô Đình Diệm ký Hiệp ước quân sự với Mỹ, thì miền
Nam lúc đó chỉ có các cố vấn Mỹ và một ít quân mang tính yểm trợ (US Support Troopes)
với nhiệm vụ chính là xây dựng phi trường, cầu cống, đường sá...
Mỹ chỉ bắt đầu đưa quân vào miền Nam từ năm
1965, sau khi ông Ngô Đình Diệm qua đời do cương quyết từ chối không cho Mỹ
trực tiếp can thiệp quân sự. Điều này ai cũng biết cả. Quân Mỹ thực sự đổ quân
vào miền Nam sau sự kiện vịnh Bắc Bộ năm 1964 và để giúp VNCH chống lại cuộc
chiến đang ngày càng leo thang của cộng sản ở miền Nam. Vậy thì vào thời điểm
20/12/1960, làm gì có bóng dáng lính Mỹ nào ở Miền Nam, làm gì đã có ai xâm
lược mà chống? Đảng cộng sản phải chống ai, chống cái gì vào năm 1960? Chính sự
mâu thuẫn trong lời nói của cộng sản cũng cho ta thấy bản chất nói dối, lật
lọng trong việc kích động chiến tranh phi nghĩa tại Việt Nam. Và đây chính là
cái bẫy đẩy hàng triệu người vào con đường địa ngục.
Thứ ba, cũng là để khẳng định thêm mộng bá quyền
của cộng sản Trung cộng tại Việt Nam, mượn tay chính thanh niên Miền Bắc nghe
theo tiếng gọi yêu nước để cộng sản Việt Nam lợi dụng chúng ta cần phải thấy đó
là Trung cộng đã chỉ đạo đảng cộng sản làm điều này. cuốn sách “MAO: The
Unknown Story”. Sách được phát hành năm 2005 do hai nhàxuất bản Anchor Books và
Random House của tác giả Jung Chang và Jon Halliday. [3]
Xin phép được trích lại đoạn trong cuốn sách
trang 470 mà tác giả Truyền Tấn đã trích: “Có một nơi gần Trung Quốc,
nơi đã có người Mỹ, đó là Việt Nam. Cuối năm 1963, miền Nam Việt Nam có khoảng
15, 000 cố vấn quân sự Mỹ. Kế hoạch của Mao là tạo tình huống làm cho Mỹ phải
gởi thêm quân đội vào miền Nam, ngay cả có thể xâm chiếm miền Bắc giáp giới với
Trung quốc. Được như vậy, nếu Mỹ oanh kích những căn cứ nguyên tử của ông ta,
bộ binh Trung quốc sẽ tràn vào Việt Nam và bao trùm quân Mỹ như đã xảy ra ở
chiến tranh Triều Tiên. Để thực hiện kế hoạch nầy, năm 1964 Mao thúc ép CSVN
đẩy mạnh chiến tranh Đông Dương. Mao huấn thị Bắc Việt tránh đụng độ lớn, và
cào xới khắp diện địa… biến thành cuộc chiến rộng lớn là tốt nhất. Mao bảo Bắc
Việt phải đưa thêm Bộ Đội vào miền Nam, và đừng sợ sự can thiệp của Mỹ. Ông ta
nói, cùng lắm là như chiến tranh Triều Tiên. Bộ đội Trung Cộng đã sẵn sàng. Nếu
Mỹ tấn công Bắc Việt, Bộ Đội Trung Cộng sẽ tràn qua ngay, họ đang muốn có chiến
tranh.”
Chỉ cần đọc những phần trích dẫn thì chúng ta
sẽ thấy 2 điều chính Mao chỉ huy Hồ đưa quân gây chiến với Miền Nam. Và trong
cuốn sách “Sự thật về quan hệ Việt Nam - Trung Quốc trong 30 năm
qua” của Nhà xuất bản Sự Thật công bố 14/10/1979, phụ trách bản
thảo đưa in là Phạm Xuyên và Đình Lai có đoạn: và “Chủ tịch Mao Trạch Đông còn
khẳng định trong cuộc họp của Bộ Chính trị ban chấp hành trung ương Đảng cộng
sản Trung Quốc, tháng 8 năm 1965:“Chúng ta phải giành cho được Đông nam châu
Á, bao gồm cả miền nam Việt Nam, Thái Lan, Miến Điện,Malayxia và Singapore… Một
vùng như Đông nam châu Á rất giàu, ở đấy có nhiều khoáng sản… xứng đáng với sự
tốn kém cần thiết để chiếm lấy… Sau khi giành được Đông nam châu Á, chúng ta có
thể tăng cường được sức mạnh của chúng ta ở vùng này, lúc đó chúng ta sẽ có sức
mạnh đương đầu với khối Liên Xô-Đông Âu, gió Đông sẽ thổi bạt gió Tây…”
Trong cuốn sách có tên gọi tạm dịch ra tiếng
Việt “Liên Xô- Trung Quốc và Việt Nam, vấn đề chưa được biết” của
tác giả người Nga, Ruslan Kobachenko, nhà giáo kiêm nhà nghiên cứu lịch sử Châu
Á từng giảng dạy tại đại học Minsk-Nga, ông cũng là đảng viên đảng cộng sản
Liên Xô. Cuốn sách này đã được nhà xuất bản Lịch sử của Liên Bang Nga xuất bản
năm 1995, có đoạn trong trang 235 như sau: “Trung Quốc muốn Việt Nam
không toàn vẹn và nội chiến. Họ muốn chúng ta (ý nói Liên Xô) phải suy yếu khi
đối đầu với Mỹ và Việt Nam là con bài trong tay họ”.
Điều này cho thấy chính những người cộng sản
Nga cũng đã công nhận rằng Trung cộng âm mưu về một Việt Nam suy yếu để họ lợi
dụng cho mục đích bành trướng. Và cuộc chiến với người Mỹ thực chất là cộng sản
Việt Nam theo lệnh Trung cộng đánh chiếm Miền Nam, đánh nhau với Mỹ tới người
Việt Nam cuối cùng mà thôi.
Thứ năm, Lê Khả Phiêu đã từng
nói: “Lớp tuổi 20 hiện nay hãy thể hiện lòng biết ơn sự ngưỡng mộ của
mình với những người đi trước những anh hùng liệt sĩ bằng hành động và trái tim
của tuổi trẻ...” chỉ nhằm biện minh cho việc nướng sức thanh niên tuổi
trẻ vào con đường “sinh bắc tử nam” không có đường thoát. Và thực chất cái hình
ảnh ‘Mỹ - Ngụy” tàn ác mà cộng sản gieo vào nhận thức của lớp trẻ miền Bắc
trước năm 1975 như thế nào? Hãy nhìn để thấy “sự tàn ác” của Mỹ - Ngụy:
II. Sinh bắc tử nam:
Sau khi nhận lệnh từ quan thầy là Liên Xô và
Trung cộng, đặc biệt là theo lời xui giục cua Bắc Kinh thì Hồ và đảng cộng sản
đã cho thấy dã tâm của mình là sẵn sàng đẩy thanh niên Miền Bắc vào con đường
chết và xa hơn nữa là mượn súng ngoại bang về bắn giết chính đồng bào Miền Nam.
Có một câu hỏi mà đến nay chưa có một lãnh đạo cầm quyền cộng sản nào dám công
khai trả lời cho người dân biết đó là: AI LÀ NGƯỜI GÂY CHIẾN TẠI VIỆT NAM?. ở
phần I chúng ta thấy rõ ràng đảng cộng sản theo lệnh quan thầy gây chiến, cũng
chính bởi vậy họ đành im lặng trước câu hỏi này, và những luận điệu đổ thừa cho
người Mỹ đã trở thành vô nghĩa. Hậu quả của chính sách nhuộm đỏ điêm cuồng này
là hàng triệu người đã ngã xuống oan uổng vì lòng yêu nước đặt sai chỗ.
Thứ nhất, trong cuộc phỏng vấn tạp
chí George năm 1998, chính tướng William Childs Westmoreland - Tư lệnh Bộ chỉ
huy cố vấn quân sự Mỹ tại miền Nam Việt Nam- về tướng Võ Nguyên Giáp của quân
đội cộng sản như sau: “Of course, he was a formidable adversary…. By
his own admission, by early 1969, I think, he had lost, what, a half million
soldiers? He reported this. Now such a disregard for human life may make a
formidable adversary, but it does not make a military genius. An American
commander losing men like that would hardly have lasted more than a few weeks”.
Xin được tạm dịch là: “Dĩ nhiên, ông ta là một đối thủ (kẻ thù) ghê
gớm…. Với sự thừa nhận của chính ông ta, đến đầu năm 1969, tôi nghĩ, ông ta đã
mất nửa triệu lính? Ông ta đã báo cáo điều này. Hiện tại, một sự coi thường
mạng người như thế có lẽ sẽ tạo nên một đối thủ (kẻ thù) ghê gớm, nhưng nó
không tạo nên một thiên tài quân sự. Với một người lính Mỹ mất tình thì chỉ huy
sẽ rất khó khăn trong vài tuần lễ”.
Chúng ta cũng phải nhận thấy một điều là với
Westmoreland, một chiến thắng quân sự dựa trên chiến thuật đẫm máu, coi thường
sinh mạng binh sĩ chỉ có thể tạo nên một kẻ thù nguy hiểm chứ không tạo nên một
thiên tài quân sự. Điều này cho thấy cộng sản Việt Nam thật sự tàn độc và coi
thường sinh mạng binh sỹ. Đây không chỉ là điều ám chỉ mình tướng Giáp công
thành khiến “vạn cốt khô” mà nó còn ám chỉ bản chất không từ bỏ bất cứ một thủ
đoạn nào của nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam. Mục đích của cộng sản là lợi dụng
xương máu của nhân dân để đem lại lợi ích cho đảng mà không có chút tình người,
tình dân tộc nào ở đây. Tướng Westmoreland cũng khá sâu sắc khi dùng từ
“formidable” vì nó có nghĩa như là sự khủng bố mà chính cộng sản Việt Nam gây
ra cho nhân dân 2 miền.
Thứ hai, Để khẳng định thêm về việc coi thường
sinh mạng chính đồng chí mình trong cuộc chiến, mời các bạn đọc bức thư sau
đây.
Bức thư nói lên điều gì? Đó là một sự thật đau
lòng: Người Mỹ coi trọng sinh mạng con người và coi cuộc chiến tranh là một
điều quy ước, còn cộng sản thì bất chấp cả việc dọn xác đồng đội mình và lao
vào cuộc chiến như một con thiêu thân bất chấp mọi thủ đoạn. Đây chính là sự
thật đằng sau tấm mặt nạ “vì nước vì dân” của đảng cộng sản. Đối với đảng, sinh
mạng người chiến sỹ, người bộ đội chỉ là một thứ đồ chơi!.
Trong khi sinh mạng của chính quân đội cộng
sản đã không được các cấp chỉ huy cộng sản coi trọng thì hãy nhìn “những kẻ ác
ôn” Mỹ - Ngụy làm gì với tù binh cộng sản:
Thứ ba, Người chiến sỹ là bộ đội cộng sản ra trận
không chỉ bởi những thúc ép từ quê nhà bằng chính sách hộ khẩu và đấu tố đào
ngũ mà còn ngay tại mặt trận họ bị bắt ép phải chết vì đảng cộng sản. Xin lấy một
vài ví dụ:
Cuốn sách “Stalking the Vietcong” [5].
Tại trang 207 đã có hình ảnh và minh chứng cho việc quân đội cộng sản đẩy những
thanh niên vào những sợi xích chân bắt buộc họ phải hi sinh oan uổng vì chủ
nghĩa cộng sản.
Cũng nói về việc cưỡng bức và lên dây cót tinh thần chiến đấu
của các chiến sỹ bộ đội cộng sản, đảng đã không từ bỏ bất cứ thủ đoạn nào.
Trong cuốn “Mặt trái của chiến tranh” do hội văn nghệ
quân đội Nga xuất bản năm 1995 có viết tại trang 15: “Các cuộc chiến
đều đem lại đau thương và người ta thậm chí còn kích thích tinh thần người
chiến sỹ bằng những liều thuốc. Người Đức dùng Ma túy tổng hợp, người Trung
Quốc dùng thuốc tự chế tên gọi “hùng tâm” mà sau này có dùng trong chiến tranh
Việt Nam cho quân đội Miền Bắc…”
Thứ tư, Cũng là một hậu quả của
“sinh bắc tử nam” đó là sau khi rút đi quân đội cộng sản đã giết ngay chính
thương binh của mình để kịp rút chạy với những hố chôn tập thể
Và cũng không thiếu những em bé, những thiếu phụ còn đang mang thai bị đảng đẩy vào cõi chết
Bé gái bị đảng xúi đi “giải phóng” trên đường Trường Sơn
Các chị em nữ tù binh cộng sản... Có em dưới 16 tuổi, khi bị bắt đã mang thai 6 tháng...
Thứ năm, nếu đọc lại những cuốn hồi ký, những bài
thơ của chính những chiến sỹ cộng sản cũng cho ta thấy rất nhiều trong số họ đã
sớm nhận ra sự lừa đảo của đảng cộng sản đã đẩy họ vào những ngày vô định, để
chết cho chủ nghĩa hoang tưởng và phi nhân tính.
Trong tác phẩm “Mai Lĩnh Chiến” – tác giả Nguyễn hùng Kiệt cho
biết một bài thơ của Sinh Viên Đại Học Tổng hợp Hà Nội: Nguyễn Quốc Dũng: Thiếu
uý Trung đội trưởng (B trưởng) cùa sư đoàn Sao vàng thiện chiến miền Bắc Quân
Đội Nhân Dân Việt Nam nuớc VNDCCH
Mơì các bạn đọc bài thơ của Thiếu uý Dũng gửi cho mẹ trước
khi Sinh Bắc tử Nam
“Từ buổi con lên đường xa mẹ
Theo anh em sang Lào, rồi dấn bước vào Trung
Non xanh nước biếc chập chùng
Sớm nắng biển, chiều mưa rừng gian khổ
Tuổi thanh xuân cuộc đời như hoa nở
Vì hoà bình đâu có ngại gian nguy
Mấy tháng trời đêm nghĩ ngày đi
Giày vệt gớt, áo sờn vai sớm lạnh
Rừng Trường sơn núi đồi hiu quạnh
Mẹ hiền ơi con nhớ đến Quê mình
Khói lam chiều giàn mướp lá lên xanh.
Con bướm nhỏ, mái đình xưa, Ôi nhớ quá.
Và nơi đây trong cảnh người đất lạ
Nhưng một màu xanh vẫn một quê hương.
Vẫn bóng dừa xanh, vẫn một con đường
Con trâu về chuồng tăng thêm gợi nhớ
Đã qua rồi phút xa đầu bở ngỡ
Con nhìn ra, nào có giải phóng gì đâu?
Buổi chợ đông vui, đồng lúa xanh màu.
Mái chùa cong, buông hồi chuông tín mộ.
Lớp học tung tăng từng đàn trẻ nhỏ.
Đang nhịp nhàng vui hát bản đồng ca.
và bên này luống cải vườn hoa.
Đàn bướm nhỏ bảo nhau về hút mật.
Sao người ta bắt con đốt xóm phá cầu.
Phải gài mìn gây thương tác, thương đau.
Khi gài mìn đôi tay con run rẫy.
Rồi sau đó Con thấy xác người trong máu đỏ
chan choà.
Máu của ai?Máu của đồng bào ta, của những
người như mẹ.
Đêm hôm ấy mắt còn trào lệ.
Ác mộng về trằn trọc thâu canh…”
Chính những câu văn xót lòng đó đã nói lên một sự thật hãi hùng
đó là “làm gì có giải phóng” mà chỉ có dối trá và man rợ mà thôi. Đó chính là
lý do vì sao những tù binh là bộ đội cộng sản đã không muốn quay về với cộng
sản nữa:
III. Thay cho lời kết:
Kính thưa các chú bác là những người lính quân
đội cộng sản!
Đảng cộng sản vẫn tuyên truyền rằng người Mỹ
xâm lược Việt Nam và tạo ra một chế độ “ngụy” ở Miền Nam. Nhưng ngày nay với
thông tin rộng mở thì sự thật đã hoàn toàn ngược lại những gì chúng cháu biết.
Người Mỹ vào Việt Nam chỉ một mục đích giúp Miền Nam xây dựng một chế độ dân
chủ tự do như người Mỹ vẫn đang làm tại Nhật, Tây Đức, Nam Hàn … mà các chú đều
thấy kết quả sinh ra những nước dân chủ, tiên tiến và hiện đại ngày nay. Người
Mỹ cũng không lấy của chúng ta bất cứ thứ gì từ đất đai cho đến tài nguyên như
các Trung cộng là ông bạn vàng của cộng sản Việt Nam đang làm. Vậy thì ai là
chân, ai là ngụy hẳn các chú đều sáng suốt và nhận thấy rõ ràng.
Chính vì những lời tuyên truyền bịt bợm đó mà
các chú đã hy sinh tuổi thanh xuân của mình để cho ngày hôm nay con cháu của
đảng đè đầu cưỡi cổ lại chính nhân dân và cả các chú. Đảng cộng sản đã lợi dụng
tinh thần yêu nước của các chú để bảo vệ cho chủ nghĩa cộng sản chứ không phải
là mục đích dân tộc. Đảng cộng sản đã dựng nên một tấm bị kịch, một kẻ thù giả
tạo ở Miền Nam để đẩy các chú vào chiến trường nhằm đem lại một Việt Nam hoang
tàn, đổ nát và tràn đầy bất công ngày nay.
Thực tế đã chỉ ra rằng, đảng cộng sản không hề
biết quý trọng sự hy sinh của các chú mà chỉ lợi dụng các chú cho những lợi ích
của đảng. Đảng đã hô hào các chú lên đường bảo vệ biên giới với Trung cộng năm
1979, nhưng để đáp lại những hy sinh xương máu của các chú thì đảng lại xóa bia
ghi chiến cộng của các chú ở Lạng Sơn, không dám công khai vinh danh các thương
binh, liệt sỹ chống Tàu để tránh làm mất lòng Trung cộng. Tệ hại hơn đảng cộng
sản còn đẩy các chú canh gác đảo Gạc Ma cho Tầu cộng bắn mà không cho các chú
nổ súng chống giặc, đảng còn bán những thác Bản Giốc, ải Nam Quan, Bãi Tục Lãm…
là những nơi các chú hy sinh xương máu để gìn giữ. Vậy ai là kẻ đã phản bội lại
chính niềm tin và tình yêu nước của các chú? Đó không thể là ai khác chính là
đảng cộng sản Việt Nam.
Thưa các chú!
Cháu cũng có bố là đồng ngũ như các chú, cũng
có chú bác người là liệt sỹ, người chú là thương binh như các chú. Cháu biết
rằng các chú là những người yêu nước và rất chân tình. Nhưng các chú cũng chỉ
là nạn nhân của một đảng cộng sản chuyên đi lừa dối để bắt người khác hy sinh
cho đảng mà thôi. Những năm tháng các chú “xẻ dọc Trường Sơn” đi đánh người Mỹ
và đánh chính đồng bào mình cho đảng thì các con cháu của đảng có ai đi Bộ đội
các chú đâu? Các cô chú có thể thấy con cháu của ông Lê Duẩn, ông Võ Nguyên
Giáp, Ông Trường Chinh… đều được đi học hành ở Liên Xô, Đông Âu… không có bất
cứ ai vào nam chiến đấu. Những lãnh đạo đảng đã lợi dụng tinh thần yêu nước
cháy bỏng của các chú để cho con cháu của họ đi học để ngày nay họ ngồi chễm
trệ viện trưởng này nọ như con cháu ông Giáp, hay làm giám đốc ngân hàng như
con con cháu ông Duẩn… với tài sản hàng tỷ usd mà số tiền lấy từ đâu các chú
cũng đã rõ. Còn các chú thì sao? Hàng năm đảng tổ chức chức cho một ngày gọi là
ngày “thương binh liệt sỹ” nhưng đó không xứng đáng với những gì các chú đã hy
sinh cho đảng để con cháu của họ được hưởng lợi.
Không ít các chú đã từng cống hiến xương máu
cho đảng đẻ đầu cưỡi cổ nhân dân dân ngày nay cũng chính là nạn nhân của đảng
cộng sản. Chúng cháu được biết ở Hải Phòng có chú Đoàn Văn Vươn là một cựu
chiến binh nhưng bị đảng cướp hết thành quả lao động, phá nhà và bắt chú Vươn
phải vào tù cho quan chức đảng chia nhau. Chúng cháu biết ở Hà Nội có chú Huỳnh
Xuân Long, là một thương binh bị đảng cướp hết đất đai và dùng công an đe dọa
gia đình chú. Chúng cháu biết có chú Nguyễn Văn Hải tại Sai Gòn cũng là một cựu
chiến bính vì phanh phui những hành động bán nước của cộng sản cho Tầu mà bị đi
tù mút mùa lệ thủy… Còn rất, rất nhiều trường hợp bà mẹ Việt Nam anh hùng, gia
đình liệt sỹ, thương binh mà chúng cháu thấy bị đảng đánh cướp trắng trợn như ở
Hải Phòng, Trịnh Nguyễn – Bắc Ninh, Vụ Bản – Nam Định… Đó chính là nỗi đau
không chỉ của các chú mà còn là nỗi đau của tuổi trẻ chúng cháu.
Hôm nay, nhân ngày của các chú, chúng cháu xin
có đôi lời gửi tới các chú như là lời biết ơn đến tinh thần yêu nước, dám hy
sinh của các chú. Cháu viết bài này không phải cố tình khơi lại những tro tàn
của cuộc chiến, cũng không phải bới móc những vết thương còn mưng mủ trong lịch
sử dân tộc. Bài viết này chỉ góp phần trả lại sự thật lịch sử và cho mọi người
dân Việt nam thấy các chú cũng là nô lệ cho giới lãnh đạo cộng sản bất nhân và
bất nghĩa.
Đất nước chúng ta đang đứng trước họa xâm lăng
từ Trung cộng mà nguyên nhân chính xuất phát từ chính sách bán nước hại dân của
cộng sản. Hơn lúc nào hết, các chú bác hãy thật sáng suốt nhận ra ai là kẻ lợi
dụng xương máu của nhân dân Việt nam trong đó có các chú để vinh thân phì gia.
Các chú hãy động viên con em của mình đứng lên cùng tuổi trẻ chúng cháu vứt bỏ
chủ nghĩa cộng sản hoang tưởng và bán nước. Để từ đó chúng ta xây dựng lại Việt
Nam tươi đẹp và tự do thật sự.
Kính chúc sức khỏe tới tất cả các chú!
25/7/2013
Đặng Chí Hùng
danlambaovn.blogspot.com
No comments:
Post a Comment