Lành như Bụt.
Đấy là câu nói dân gian bao nhiêu đời nay, từ
khi đạo Phật nhập vào nước ta.
Đến cả những người Hồi Giáo cực đoan đánh bom khủng bố, thì những người theo đạo Phật Việt Nam có nhắc đến họ, cũng chỉ nhắc đến những kẻ đánh bom, chứ không bao giờ họ chỉ trích chủ thuyết học của Hồi Giáo.
Giáo sư Trần Chung Ngọc quy y Tam Bảo từ năm
1957, sau biến cố 1975 Ngọc chạy sang Mỹ. Suốt một thời gian dài Ngọc không có
tư tưởng gì thể hiện chống phá Thiên Chúa Giáo. Những gì về Trần Chung Ngọc chỉ
là có số không, chẳng ai biết đến.Đến cả những người Hồi Giáo cực đoan đánh bom khủng bố, thì những người theo đạo Phật Việt Nam có nhắc đến họ, cũng chỉ nhắc đến những kẻ đánh bom, chứ không bao giờ họ chỉ trích chủ thuyết học của Hồi Giáo.
Nhưng bắt đầu từ khi quan hệ Việt Mỹ trở lại.
sự đi lại giữa Việt Mỹ dễ dàng hơn. Thấy tuổi tác đã xế chiều mà danh tiếng
không ai biết đến, nhân lúc mở cửa, có cơ hội tiếp xúc với người chính quyền
VN ( thực chất là Tổng cục an ninh ) thấy ĐCS đang có nhu cầu tuyển lựa
những cảm tình viên hải ngoại. Trần Chung Ngọc như con suối khô gặp nguồn nước
lớn, đã sốt sắng nhận lời.
Cuộc đời của một kẻ tàn binh, chạy trốn, tưởng
chết già ở xứ người. Nay được đối phương trọng dụng, được thiên hạ biết đến.
Thỏa ước mơ danh vọng. Trần Chung Ngọc ngày đêm nghiên cứu thần học, kinh Thánh
để làm tên lính xung kích trên mặt trận tư tưởng tôn giáo cho ĐCS VN.
Và bắt đầu từ năm 1998 đến nay, Ngọc liên tục
viết những cuốn sách chỉ trích Thiên Chúa Giáo bằng giọng điệu hằn học, cay cú,
rủa xả. Bởi những nhà tu hành của Thiên Chúa Giáo dẫu có uyên thâm nhưng
tư cách của họ không thể hạ mình cãi nhau với Ngọc. Cho nên Ngọc tưởng là mình
bất khả chiến bại.
Nếu Trần Chung Ngọc thấy rằng ở hải ngoại có
người chửi HCM là cuồng dâm, cuồng sát nhưng chẳng một nhà nghiên cứu về HCM
hay giáo sư nghiên cứu lịch sử ĐCS VN nào đi đứng ra tranh luận, hay phản bác
cả. Nhìn ví dụ đó , Ngọc sẽ hiểu vị trí của cái tưởng là bất khả chiến bại của
Ngọc thế nào. Nhất là ở vị trí tương đồng như thế này, Ngọc còn khác những
người chửi HCM ở chỗ, là Ngọc chửi có tiền, có nhiệm vụ của tổ chức giao, có
chế độ đãi ngộ….có nhiều thứ được. Còn đám chửi HCM kia chả ai trả công, họ
chửi cho đã miệng, sướng mồm.
Ngọc chửi Chúa của người ta, người ta bỏ ngoài
tai, bởi Chúa lòng tôn kính Chúa của họ quá lớn. Lớn đến mức những kẻ tầm
thường mang lời phàm phu như Ngọc không đến tai họ. Cũng tương tự như thế, nếu
có kẻ nào đến Chùa mà nhạo báng Phật, chắc hẳn những vì hòa thượng Chân Tu chỉ chắp
tay niệm Nam mô với khuôn mặt nhân từ với kẻ ngạo ngược.
Người quân tử, trí sĩ không làm cái điều nhạo
báng đến thánh thần, đến Chúa, Phật. Nếu có, chỉ đến tầm vạch rõ hay lên án
những kẻ đội lốt tu hành, có những hành vi xấu xa, đê tiện. Chứ nếu xúc phạm
đến học thuyết, đến thánh thần nhất định kẻ đó phải mang trong mình một âm mưu,
nhiệm vụ của thế quyền. Không một người tử tế nào nói rằng tôi theo đạo này,
nên tôi thấy đạo kia sai tôi lên án cả.
Thế giới hàng trăm triệu tín đồ, đạo Phật,
Thiên Chúa, Hồi Giáo có đến cả ngàn năm. Loại trở cờ, lươn lẹo như Ngọc so với
lịch sử các đạo chỉ là cái chớp mắt, phán nào sao đúng hay sai được. Có chăng
Ngọc muốn nổi danh làm kẻ đốt đền, thứ nữa là thực hiện nhiệm vụ được giao.
Ngọc được ăn học tử tế dười thời VNCH, hầu hết
những bằng cấp Ngọc đều được VNCH ưu đãi cho học, hoặc Hoa Kỳ cấp học bổng. Thế
nhưng sau này làm lại bản tự khai, về phần tài ngũ. Ngọc ghi rằng.
1962 bị gọi tái ngũ.
Thời gian tái ngũ của Ngọc không dài,
sau đó được điều về làm giảng viên vật lý. Nhưng Ngọc sử dụng cái từ ” bị gọi ”
cho thấy con người Trần Chung Ngọc tráo trở thế nào. Ngọc sống trong một nhà
nước đang có chiến tranh, hàng triệu người cầm súng, Ngọc hưởng đủ mọi ưu đãi
học hành hơn người khác. Giờ có làm nghĩa vụ ở quân đội ngắn hạn, có phải ra
chiến trường đâu, thế sao gọi là ” bị gọi ”. Nếu Ngọc không muốn phục vụ VNCH,
không muốn ” bị gọi ” Ngọc dinh tê ra vùng kháng chiến quân giải phóng ở bưng
biền đi. Sao còn cố bám lấy học hàm, học vị làm cho chính quyền VNCH rồi sau đó
sang Mỹ làm chi.
Một kẻ vô ơn phản nước và một kẻ nhạo báng
thánh thần có là một thì chẳng có gì khó hiểu.
Nếu như VNCH dành thắng lợi, có lẽ Ngọc lại
huênh hoang kể năm 1962 đang ở trưởng học thấy non sông bị chiến
trinh,chàng thư sinh Trần Chung Ngọc đã xếp bút nghiên cắn máu viết tâm thư xin
vào quân đội cũng nên.
Nhưng nói đi thì cũng nói lại, Tổng cục an
ninh VN thừa hiểu họ không thể tuyển mộ được người có tâm can chính trực làm
việc cho mình. mà chỉ mong tuyển được vài cơ kẻ hội làm tay sai cho mình đã là
may. Sau đó nhào nặn biến những kẻ này thành những người có tâm huyết chính
trực sau. Nhờ sẵn có tiếng Phật Tử , Ngọc được tuyển dụng và được giao nhiệm vụ
cùng với nhóm Giao Điểm viết bài đánh phá các đạo nào mà chính quyền không ưa,
hoặc đánh phá những nhân sĩ, trí thức mà chính quyền không ưa..
Đây là bằng chứng Trần Chung Ngọc hoạt động
đắc lực cho Giao Điểm
Còn đây là bằng chứng Giao Điểm làm việc cho
Tổng cục an ninh, chính xác là A88 Cục An ninh xã hội, tiền thân trước kia là a
38 An ninh tôn giáo. Nay do thiếu tướng Lê Đình Luyện ( cũng là một Phật Tử quy
y Tam Bảo ) làm cục trưởng. Hàng trăm cuốn tạp chí Giao Điểm được in ở trong
nước đưa ra ngoài phát tán để gọi là phục vụ tín ngưỡng đồng bào hải ngoại.
No comments:
Post a Comment