Nhạc sỹ Tô Hải - Chưa bao giờ suốt nửa thế kỷ sống và làm việc ăn lương để nói dối trong hệ thống tuyên và giáo của “đảng tiền là phong” với phương châm “nói dối để chiến thắng kẻ thù không có tội”, mình lại thấy một sự nổi loạn một cách tiêu cực để vạch trần sự dối trá trong nội bộ cái đảng tư bản đỏ tiếm danh cộng sản để “bao nhiêu lợi quyền ắt qua tay mình” như lần này.... Trừ những con người hiện đang sống vô gia cư, chết vô địa táng, chạy bữa sáng lo bữa chiều, tiến sỹ thật mà nghèo mạt rệp, những công nhân, sinh viên thạc sỹ thất nghiệp cả triệu người... ra, mình luôn luôn giữ vững niềm “bất tín nhiệm chiến lược” với các vị lương đảng chi tiền chục triệu/tháng, nhà đảng cho 2, 3, 7 tầng, nói gì mình cũng cho là: nói dzậy mà không phải dzậy đâu!
Và thấy có nhiệm vụ phải giãi bày với lớp trẻ đang còn ít kinh nghiệm đánh giá con người (nhất là bọn cơ hội chính trị) ngày hôm nay...
*
Mới sáng sớm, lên mạng đã thấy khắp thế giới internet ghi lại lời... văng mạng của chú Trọng (*)! Chú không ngại kẻ địch lợi dụng mà khẳng định rằng:
Ra khỏi nhà, không có tiền là việc không trôi - Dân Trí, 27/9/13
Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng chia sẻ với cử tri rằng bây giờ đi ra ngoài nhà thấy cái gì cũng phải tiền, không có tiền không trôi, rất là khó chịu, tham nhũng lớn cũng có rồi còn tham nhũng nhỏ như ngứa ghẻ hằng ngày, (Thế thôi sao?) thành bệnh rất khó sửa!....
Tình trạng tham nhũng, lãng phí là vấn đề nhức nhối, “ai cũng có thể nói được về vấn đề này, tôi có thể nói mấy tiếng đồng hồ, sốt ruột, bức xúc, mà không phải bây giờ, cách đây vài chục năm các đồng chí lãnh đạo đã nói đây là quốc nạn, là giặc nội xâm”.
Theo Tổng bí thư, nếu có quyền mà không kiểm soát dễ sinh ra hư hỏng, bên cạnh tham nhũng thì lãng phí cũng ghê gớm, có con số thống kê là lãng phí còn nhiều hơn tham nhũng, lãng phí từ thời gian, công sức, tiền bạc, hình thức chủ nghĩa...
Rõ ràng là ngôn ngữ của một kẻ “đại suy thoái”, nói xấu đảng ta trước quần chúng cử tri quận Ba Đình Hà Nội.
Mình bỗng nhớ tới những gì mà chú ấy tuyên bố khi cho ra đời cái nghị quyết 4! Hàng lô hàng lốc những cụm từ mới như “một số không nhỏ” đảng viên đã suy thoái... sự “tồn vong của đảng và tổ quốc”... mà mình ghi vào sổ tay cả cái câu hiếm thấy này:
“Bây giờ trong Đảng cũng có sự phân hóa giàu - nghèo, có những người giàu lên rất nhanh, cuộc sống cách xa người lao động; liệu rồi người giàu có nghĩ giống người nghèo không?
“Mai kia Đảng này sẽ là đảng của ai? Có giữ được bản chất là đảng cách mạng của giai cấp công nhân, của nhân dân lao động, của dân tộc không?”
Đặc biệt mỗi lần gặp mặt nhân dân hiếm hoi thế nào ông cũng phát tác thêm một số cụm từ nghe thiệt... ngọt cái lỗ tai: Nào là...
- Phải sửa chữa mình như... đánh răng, rửa mặt hàng ngay!
Hoặc
- Ngoảnh đâu, sờ đâu cũng thấy tiêu cực, tham nhũng... hoặc gần đây nhất là:
- Lấy ý kiến cốt để răn đe (!?) nhưng... khối anh sợ đấy!!!
Được lời người ngồi cao nhất trong hệ thống cầm quyền “mớm lời”, thế là hàng loạt quần thần đương chức cũng như đã về vườn thi nhau phê đảng ta đến... tệ hại. Đáng chú ý là chú Tư Sang. Chú còn mạnh miệng gấp nhiều lần chú Trọng.
Đọc lại vài câu mà ngẫm coi:
“Trước đây chỉ một con sâu làm rầu nồi canh, nay thì nhiều con sâu lắm. Nghe mà thấy xấu hổ, không nhẽ cứ để hoài như vậy. Mai kia người ta nói một bầy sâu, tất cả là sâu hết thì đâu có được. Một con sâu đã nguy hiểm rồi, một bầy sâu là 'chết' cái đất nước này...”
Hoặc:
“QH khóa XIII sẽ có những chương trình, quyết sách lớn để đưa nghị quyết Đại hội Đảng XI vào cuộc sống. Tôi tin chắc chắn sẽ có bước tiến quan trọng. Chúng tôi rất xúc động và cũng cảm thấy xấu hổ vì mình chưa làm được gì nhiều so với sự mong đợi của người dân...”
Rồi ông kêu gọi... như thật:
“Bà con làm ơn làm phước mạnh dạn, thẳng thắn chỉ ra kẻ tham nhũng, kẻ suy thoái, biến chất trong một bộ phận lớn có chức có quyền”.
Rồi ông nhắn nhủ:
“Nếu người dân không tin chính quyền địa phương hoặc phát hiện nhưng không ai giải quyết thì hãy gửi đơn cho chúng tôi. ”
“Một người có thể bị trù úm, mươi người có thể bị trù úm, nhưng cả dân tộc này cùng chống tham nhũng thì không có gì phải sợ. ”
Ông kể:
“Tôi biết có anh em thân cô, thế cô bị trù úm. Tôi nói thật, cá nhân chúng tôi trong quá trình làm cách mạng cũng từng bị trù dập. Họ dùng công cụ là không cho mình lên chức, lên lương. ”
Nhưng rồi ông đề ra ngay liệu pháp:
“Mình không cần những thứ đó thì người ta không còn công cụ nào để khống chế mình.”
Nghe cứ như sắp có một biến cố lớn trong đời sống chính trị của cái xứ sở, nếu không có Internet thì... chắc vẫn nằm trong hũ nút của cái chủ nghĩa siêu trừu tượng Xờ-hờ-chò-ngờnày!
Nào ngờ chỉ trong có mấy tháng nghị quyết 4 không đi nổi vào đời sống! Đặc biệt là “phê và tự phê” đã cứu thoát toàn bộ trung ương. Cho nên, dưới tỉnh, dưới xã... cái “đám không nhỏ” đảng viên hư hỏng có chức có quyền đều bắt chước, noi gương tranh thủ đẩy mạnh vơ, vét, cướp, cướp nhiều hơn nữa gây nên bao cảnh oan khất, bất công ngút trời...
Từ nông thôn đến nhà máy, từ bệnh viện tới trường học... cái số lớn tức... “không nhỏ”) đảng viên đang nắm chức quyền, hè nhau công khai trắng trợn làm giầu không sợ luật pháp trừng trị đã làm dấy lên một phong trào vạch trần mọi chuyện bẩn thỉu, khốn nạn trong mọi lãnh vực kinh tế, chính trị, xã hội... và... hậu quả là đã xảy ra những vụ phản kháng có súng nổ, có tự thiêu, có chết người...
Thế là, lợi dụng ngay yêu cầu góp ý (không có vùng cấm) về sửa đổi hiến pháp 92, hàng ngàn ý kiến, kiến nghị yêu cầu, đòi hỏi... xóa bỏ cái điều 4 hiến pháp, “nguyên nhân của mọi nguyên nhân” về hiện tình vô phương sửa chữa của cái đất nước có tới hơn một triệu đơn kiện oan sai này!
Thế là phát rét lên, chú Trọng đã đổi giọng như... chơi! Rằng thì là:
“Người dân cần nhận thức rõ rằng Nghị quyết này với yêu cầu trước mắt chủ yếu là để cảnh tỉnh”!!!
Rằng thì là:
...“Nghị quyết TƯ 4 phải diễn ra liên tục như... đánh răng, rửa mặt hàng ngay (thế thôi ư!) và chỉ có những ai không sửa chữa thì mới kỷ luật, xử lý” (!?)
Thậm chí sau khi cho bắt một lô blogger dám chỉ trích đúng tên, đúng chức, đúng quyền của từng chú, vua Trọng, còn công khai cảnh cáo những người đòi bỏ điều 4 hiến pháp, đòi sửa luật đất đai là thoái hóa, là diễn biến”(?) và yêu cầu phải “xử lý”... Cùng với việc đe dọa, cảnh cáo thần dân bá tánh, Tổng Bí Thư của cái Đảng tự cho mình là cha mẹ của gần 90 triệu dân, tăng cường đi thăm hỏi, ”chỉ đạo” các lực lượng võ trang, an ninh!
Đến đâu cũng chỉ nhắc tới một nhiệm vụ trung thành tuyệt đối với đảng và sẵn sàng đạp tan các thế lực thù địch (!) chứ... tuyệt đối không hề động tới một chữ bảo vệ biên giới, hải đảo, biển đông!!!
Có thể chắc chắn một điều rằng: Chú Trọng đã nắm chắc cái việc về vườn trước mắt không thể cưỡng nổi nên... còn ngày nào tại vị chú ấy không ngại “sống chết với cái lý tưởng Mác-Lê” mà nhờ nó, khi quê hương chú, được “giải phóng” năm 1954, chú đã từ một học trò nghèo 10 tuổi bỗng trúng số trở thành người cầm đầu cả đảng, Nhà nước, Quốc hội, Tòa Án và tuốt luột mọi sinh mạng của dân Việt này!
Với niềm kiêu hãnh cộng sản từ đâu đâu đó mang tới mà chẳng phải một ngày cầm súng, chẳng một ngày ngồi tù, chú không dại gì mà làm một Gôc-ba, một En-Xin kể cả một Pu-tin của nước Nga, biến mầu thay sắc! (Về vấn đề này mình đã có entry “Nhật ký mở lại (mở lần thứ 33): MỘT LẦN NỮA TỚ LẠI KHẲNG ĐỊNH: CHÚ TRỌNG KHÔNG HỀ LÚ!” khi chú sang Cuba thao thao bất tuyệt về “chủ nghĩa Mác-Le đời đời xanh tươi” về “chủ nghĩa xã hội: niềm khất vọng muôn thuở của loài người“ ngay trước mũi cái “Đảng cộng sản giờ thứ 25” của anh em Castro chưa bao giờ là đảng viên cộng sản (!) vừa mới tuyên bố: hiện giờ CHXH không còn thích hợp với đất nước Cuba”!!!)
Hình như nắm được cái điểm cực yếu đó của ông tổng, nên mặc kệ người đứng đầu muốn uốn nắn, lên lớp gì, quần thần, hoàng phái, quan quân... trước ngày đại hội đảng họp (để bàn chuyện chỉ đạo quác hội sẽ phải bàn gì, quyết nghị gì theo thường lệ?) - mọi liều thuốc ru ngủ, mị dân, ra vẻ ta đây là phe nhân dân, do dân, vì dân, mọi tuyên bố, mọi phát súng chỉ thiên thi nhau “nổ” ầm ầm:
Đọc thử mấy lời của ông “Chặt chém hết lấy ai mà làm việc?... ” tại cuộc họp UBTVQH ngày 16/9 nhé!
Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Sinh Hùng nhận định:
“Tiêu cực, bôi trơn và nạn chạy chọt ở khâu nào cũng có... / không tham nhũng lấy đâu tiền mà chạy chức vụ này, chức vụ kia. Mặc quần đùi áo trắng, vợt mấy chục triệu, lương như thế thì làm sao đủ tiêu? Ấy mới là ông tham nhũng”.
Hoặc:
“Nếu không tham nhũng thì quan chức lấy tiền đâu đi nhậu, đi chơi này đi chơi kia, chức vụ này chức vụ kia, không tham nhũng lấy đâu tiền mà chạy”!
Hoặc
“Báo cáo chưa thấy nói rõ trong lực lượng đấu tranh PCTN có tiêu cực bỏ sót, bao che không, có tham nhũng trong PCTN hay không? Lực lượng đi làm mà không nghiêm thì thôi rồi”.
Ông Hùng tiếp tục đặt câu hỏi:
“Người dân nào mà không muốn đấu tranh phòng, chống tham nhũng, hay vấn đề là người ta chán rồi? Người ta đấu tranh mãi, góp ý mãi, đưa lên báo mãi nhưng không có tác dụng gì. Báo cáo cần phải đánh giá vấn đề này nữa.”
Rồi... quyết liệt hơn nữa là:
“Ai cũng phải kêu trời vì xót ruột, nhìn thấy sờ sờ mà... đành chịu, không thấy quy trách nhiệm, quy tội được ai”.
Thế là được dịp té nước theo mưa: ông Chủ tịch Hội đồng Dân tộc Ksor Phước nhấn mạnh:
“Thực tế có nhiều vụ việc nghiêm trọng, kéo dài vẫn chưa xử lý được, làm giảm lòng tin của nhân dân. Hiện nay, tham nhũng lại diễn ra cả ở lĩnh vực hỗ trợ xóa đói giảm nghèo, người có công, giáo dục, y tế, văn hóa... Có những vụ án thông tin đã đưa ra rồi, kể cả ý kiến của Chính phủ nhưng cả năm trời vẫn rơi vào im lặng. Chính sự im lặng đó khiến lòng dân không yên.”
Con ông Chủ nhiệm Ủy ban Pháp luật Phan Trung Lý, thì cũng tỏ ra băn khoăn có vẻ am hiểu tình hình:
“Tại sao dư luận nhiều, nhưng phát hiện và xử lý tham nhũng thì ít. Thêm vào đó, tham nhũng gây thiệt hại nhiều nhưng thu thu hồi ít, trong lĩnh vực đất đai càng ít. Qua thanh tra, kiểm tra, gần 15. 000 vụ nhưng chuyển cho hình sự chỉ 36 vụ, còn lại xử lý hành chính hết. Vậy xử lý hành chính có đúng không?... Đó là những câu hỏi rất khó trả lời!?”
Có thiệt là khó không hay chính các ông không dám trả lời?
Và đây, Ông Vũ Phạm Quyết Thắng, nguyên phó tổng Thanh tra Chính phủ, khi bàn về câu hỏi mà Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Sinh Hùng đặt ra mới đây: “Có tham nhũng trong lực lượng phòng chống tham nhũng không?”… rồi ông nhắc khéo chủ tịch Hùng: “Thật ra Chủ tịch Quốc hội không cần hỏi như vậy và cơ quan thanh tra cũng không cần phải trả lời câu hỏi này.”
Hơn ai hết khi ông là bộ trưởng Bộ Tài chính, rồi sau là phó thủ tướng phụ trách tài chính, ông thừa biết trong các cơ quan công quyền có hay không có tham nhũng, mức độ ra sao, phát hiện thế nào và xử lý được mấy phần trăm, phần nghìn vụ việc...
Còn Luật sư Trần Quốc Thuận thì:
“Chính bản chất của thể chế chính trị dẫn đến những hậu quả mà suy diễn ra trong đó có sở hữu toàn dân về đất đai, chuyên chính vô sản, áp chế dân chủ và tùy tiện trong vấn đề điều hành đất nước, dẫn đến quốc nạn là tệ nạn tham nhũng không cứu chữa được. Tất cả những cái đó nguyên nhân sâu xa vẫn là thể chế chính trị, vẫn là ở đây không có tự do báo chí, không có những tiếng nói độc lập để can ngăn những việc làm sai trái!”
Tưởng cũng nên ghi lại những gì mà cái cấp thầy dùi, lúc nhúc toàn tiến sỹ, viện sỹ đang “ăn lộc đảng” nổ súng lên trời trong cái gọi là Hội Thảo khoa học "Nhìn lại nửa chặng đường phát triển kinh tế xã hội 5 năm (2011-2015)" và Diễn Đàn Kinh Tế Mùa Thu mới họp tại Huế:
Tại buổi Hội thảo Khoa học "Nhìn lại nửa chặng đường phát triển kinh tế xã hội 5 năm 2011 – 2015", nguyên Phó Thủ tướng Vũ Khoan (không còn lo bị ai cách chức nữa) thẳng thắn:
“Những hạn chế bất cập trong điều hành không được nhìn thẳng, khi Chính phủ luôn giải thích rằng nền kinh tế khó khăn, là bởi khủng hoảng kinh tế thế giới, chứ ít khi đi vào nguyên nhân chủ quan là có sai lầm trong điều hành". “Những con số mà tôi tuy cóc ngồi đáy giếng nhưng vẫn thấy nó khó tin, như con số nợ xấu, nay thế này, mai đã thế khác. Nên nhìn vào thực trạng xã hội mà đánh giá thì hơn,”... “Những con số đó cứ thế nào. Tôi không dám tin”.
Ông dẫn chứng như nợ xấu hiện không biết tin vào con số nào vì “nay thế này mai thế kia”.
Hoặc theo một nguồn tin, số doanh nghiệp Nhà nước không phải là 1.300 mà phải lên tới hơn 3.000 đơn vị, ngoài ra còn doanh nghiệp của các đoàn thể là hơn 8. 000 đơn vị, doanh nghiệp công ích là 11.000 đơn vị. “Nếu cứ phân tích “cái thế nào đó” để đưa ra kết luận thì... rất khó.
Còn tại cái trường bắn bia “Kinh tế Mùa Thu” thì tha hồ cho các vị sư, vị viện, vị sỹ, vị chuyên... thoải mái nổ súng lên... giời!
Ông Viện Trưởng Viện Kinh Tế Trần đình Thiên (mà theo mình là “tự diễn biến” nặng nhất) huỵch toẹt ra cái “bố láo căn bản” của mọi bố láo khác:
...“Chất lượng thống kê hiện nay, đe dọa tính hiệu quả của các bài toán kinh tế. Số liệu tăng trưởng GDP các tỉnh gấp đôi toàn quốc, và cả hai đều là số liệu chính thức thì sự thực ở đâu? Sai số hàng chục, hàng trăm nghìn tỷ đồng nợ xấu, thu chi ngân sách... trong các báo cáo chẳng lẽ lại trở thành chuyện bình thường”!!!....
Hoặc:
“Các chính sách (của Đảng) chứa đựng tính rủi ro rất cao bởi hệ thống số liệu tù mù không đáng tin cậy!!!... Số liệu GDP các tỉnh gấp đôi tăng trưởng cả nước và cả hai đều là số liệu chính thức. Vậy sự thật ở đâu?...” ...“5, 5 triệu người mất việc làm do 435. 000 doanh nghiệp đóng của và 450. 000 doanh nghiệp hoạt động còn có 30%. Vậy mà báo cáo chính thức vẫn nói: Mỗi năm giải quyết việc làm mới cho 1 triệu 400. 000 người!?... Rồi ông kết luận: “Các số liệu kinh tế chứa đầy mâu thuẫn, báo cáo láo nhiều rồi cũng thành... quen!” (Tuổi trẻ 27/9/2013), (VNExpress 26/9/2013).
Chính ông Vương Đình Huệ, Trưởng Ban Kinh tế Trung ương cũng phải hỏi (hỏi ai đây?):
“Tính GDP, tỉnh nào cũng tăng mười mấy phần trăm trong khi cả nước có 5, 5% thôi thì không biết chạy đi đâu”.
Còn GS Nguyễn Quang Thái thì vạch trần sự dối trá:
“3 năm gần nhất, cộng GDP của các tỉnh tăng 12%, trong khi cả nước tăng có 6%, sự khác biệt này trước đó tăng gấp rưỡi, nhưng nay là gấp đôi. Việc này các đồng chí lãnh đạo biết rồi nhưng không sửa???”
Còn ông Trần Xuân Hòa, chủ tịch HDTV Tập đoàn than và khoáng sản VN thì thẳng thừng vạch trần một trong những nguyên nhân cơ bản:
“Hiện nay chúng ta đang có... 64 chính phủ (!) là một chính phủ trung ương và 63 chính phủ địa phương”!
Còn đối với các vị giáo sư - tiến sỹ nhưng không có chức vụ cao trong chính phủ thì... ôi thôi! Phát súng nào nổ ra cũng sặc mùi... “thù địch”!
Nào là:
“Luật pháp, chính sách phải rõ ràng, minh bạch... Nói phải đi đôi với làm chứ không thể nói một đằng làm một nẻo!” ((T/s Lưu Bích Hồ)
Hoặc:
“Chúng ta thiếu ngân sách nhưng lại có rất nhiều quỹ! Có quỹ hàng trăm tỷ, có quỹ hàng ngàn tỷ... Giống như tình trạng giòng sông thì cạn kiệt nhưng ao hồ xung quanh thì... đầy nước!” (T/s Đặng Văn Thanh)
Riêng ông Tiến sỹ nguyên thống đốc Ngân hàng Nhà Nước Cao sỹ Kiêm, người thường hay phản biện trung thành, “nói đi” bao giờ cũng kèm “nói lại” thì:
“Cần trả lời rõ để làm dân tin: Tại sao mấy năm nay kinh tế cứ xuống dần? khoảng cách với các nước cứ doãng ra, quá trình xây dựng đội ngũ doanh nghiệp đến nay co lại rất nhanh, phá sản rất nhiều?”
Và... Tại sao? Tại sao?... Tại ai? Tại ai? Ông cũng như mọi tiến sỹ, chuyên ra đều đều đóng vai mấy mụ chửi bâng quơ “kẻ nào đó” ăn cắp gà! Để đến nỗi “hoa khôi bộ chính trị” Kim Ngân, thân chinh “chỉ đạo” hội nghị đã phải nóng ruột mà phản pháo yếu ớt:
“Chúng ta đến đây để làm việc chứ không phải chỉ để nói rồi cho qua, nói rồi không ai nghe!...”
Và bà đưa ra suy nghĩ cá nhân mình như sau:
“...Là một diễn đàn kinh tế thì chúng ta phải đưa ra cả điểm sáng và điểm tối, phải có mặt tích cực và tiêu cực... nhưng... không thể nói cả một nền kinh tế chúng ta tê liệt...”! (T. Trẻ 28/9 trang 7)
Còn “đ/c X”, nổi tiếng là “vững vàng” trước mọi nguy cơ, tỉnh bơ khi hứa hẹn mà quên mất mình đã nói dối, hứa hươu hứa vượn cái gì mỗi khi “diễn” trên Tivi hay phát biểu văng mạng trên báo chí! Giờ dây chú ấy lại mới nổi tiếng thế giới về một người “đọc” lấy được, những gì mình phải “đọc” mà không sợ sai vì... chẳng hiểu gì những các chuyên ra đã viết cho mình đọc! Bỏ qua những lời hứa quan trọng trước toàn thế giới từ những ngày đầu nhận chức như:
- Không dẹp được tham nhũng thì sẽ từ chức ngay!
Hoặc:
-Kết luận (có quay phim được lưu lại trên Google bằng YouTube) về cái sai mọi mặt của chính quyền Tiên Lãng, Hải Phòng sau đó lại chính chú, ký phong tướng cho Đỗ Hữu Ca và mặc cho Tập thể Thành-Ca “lật kèo” vụ án mà không hé miệng lấy nửa lời!
Mới nhất, đi Tây, đi Mỹ về, chẳng biết, quan quân, tướng tá ở nhà đã nói gì? làm gì?, chú lại... “nổ” tỉnh bơ! Rằng thì là:
“Tình hình kinh tế, xã hội tháng 9 và 9 tháng đầu năm đã có những chuyển biến tích cực, đúng hướng, toàn diện trên các lãnh vực!!!”
Cha mẹ ơi! ”chuyển biến tích cực toàn diện” ở cái Tệ Y Bố, ở ngay cái mâm cơm nhà mình nay phải ăn rau muống 10. 000 đ/bó sao?
Hơn thế nữa anh còn hứa (lại hứa) dành 200.000.000 USD cho sinh viên vay, bảo đảm không có sinh viên nào vì không có tiền học phí mà phải bỏ học (!) và dành 20. 000 tỉ đồng cho Tiện chị Bố nữa! (Lạy chúa! anh chắc chưa đọc ngay trên tờ T. Tr 30/9, ở trang 4 đăng tin này thì ngay trang 10 lại cho chạy ngay cái tít to tổ đùng khá là... thâm thúy: “Cha vái cho con thi... rớt!”)
Sự thật về sự tiến bộ vượt bậc về các mặt đây chăng?
Túm lại: chưa bao giờ suốt nửa thế kỷ sống và làm việc ăn lương để nói dối trong hệ thống tuyên và giáo của “đảng tiền là phong” với phương châm “nói dối để chiến thắng kẻ thù không có tội”, mình lại thấy một sự nổi loạn một cách tiêu cực để vạch trần sự dối trá trong nội bộ cái đảng tư bản đỏ tiếm danh cộng sản để “bao nhiêu lợi quyền ắt qua tay mình” như lần này.
Nguyên nhân, theo trình độ chính trị loại xoàng của mình, thì:
1- Các ông “vua tập thể” tự nhận mình là Đảng nay đã nhìn thấy cái sự tồn vong của họ là không còn cách nào biện hộ. Phù thủy và âm binh đều đang nổi lên phá nhau loạn xà ngầu.
2- Cá đối bằng đầu chẳng thằng nào phục con nào nên cứ thoải mái nói ngược nhau, chẳng cần giữ gìn ý tứ...
3- Những tay “chủ xị” nay hầu hết đã sắp hoặc qua tuổi về vườn (theo nhiệm kỳ và giới hạn tuổi tác) với đầy đủ trang trại, nhà lầu tiện nghi (kiểu về vườn Nông Đức Mạnh, Lê Khả Phiêu...) vậy thì... dại gì không thỉnh thoảng đổ vài lít nước đường cho cái dân Việt (nhất là bọn trí thức) đang “đói tự do, dân quyền” để cho chúng nuôi vài tia hy vọng... hão!
4- Những kẻ lâu nay ăn hưởng lộc Đảng nhờn môi nhờn mép dại gì, nhân dịp này chẳng giả vờ “giác ngộ, diễn biến, “thoái hóa... cái mồm” tí chút! Biết đâu đấy sẽ trở thành một Putin, một Lavrov hoặc một Abramovich... trong cái Cộng đồng Liên Bang Việt thì sao?
Cho nên, trừ những con người hiện đang sống vô gia cư, chết vô địa táng, chạy bữa sáng lo bữa chiều, tiến sỹ thật mà nghèo mạt rệp, những công nhân, sinh viên thạc sỹ thất nghiệp cả triệu người... ra, mình luôn luôn giữ vững niềm “bất tín nhiệm chiến lược” với các vị lương đảng chi tiền chục triệu/tháng, nhà đảng cho 2, 3, 7 tầng, nói gì mình cũng cho là: nói dzậy mà không phải dzậy đâu!
Và thấy có nhiệm vụ phải giãi bày với lớp trẻ đang còn ít kinh nghiệm đánh giá con người (nhất là bọn cơ hội chính trị) ngày hôm nay.
Liệu mình có quá đa nghi không các bạn?
***
(*) Mình xin phép gọi mấy anh lãnh đạo là... “Chú” mà không sợ bị quy là “hỗn vì:
Chú nào cũng kém mình cả mười mấy, hai mươi tuổi. Chú Trọng già nhất (sinh năm 44) thì khi chú lên 1 là mình đã là anh lính Vệ Quốc.
Hơn thế nữa mình bị học hành 11 năm dưới thời đế quốc sài lang nên đọc hơi bị nhiều các thứ sách bằng 2 thứ ngoại ngữ kể cả “Tư bản Luận”, “Làm gì” và sau đó vào Đảng sớm (đúng năm chú Hùng chú Dũng ra đời (1949) nên bị nhồi nhét chủ nghĩa Mác đến... “bội thực” qua các cuộc chỉnh đảng, chỉnh quân, các lớp chính trị dài ngắn hạn nên... sáng mắt, sáng lòng qua các cuộc CCRĐ, qua vụ Nhân Văn Giai Phẩm, qua “30 năm đánh đây là đánh cho Liên Xô, cho Trung Quốc”... nên bị thoái hóa rất sớm hơn kiểu thoái hóa của các chú nhiều!
Mình cũng sẵn sàng “đấu lý luận với bất cứ ai về cái “chủ nghĩa xã hội”, chưa bao giờ có, không bao giờ có và nhất định chỉ là lừa bịp dân này!
No comments:
Post a Comment