Rất
nhiều phụ nữ vùng sông nước miền Tây đã chọn làm những công việc hết
sức mạo hiểm để kiếm tiền, như nuôi rắn độc, “săn” tắc kè, bù cạp,
chuột…
Dù
biết việc mình làm chỉ cần sơ xuất nhỏ có thể mất mạng như chơi, nhưng
những phụ nữ chân yếu tay mềm này lại không chút sợ sệt.
“Mùa nào thức ấy”, khi việc đồng áng kết thúc, lũ về là họ theo con nước bắt rắn, săn chuột, rồi lập hẳn những chợ hàng “độc” bán công khai ở nơi đông người qua lại, như ven chợ, các khu du lịch. Cũng có người sang tận Campuchia nhập hàng về để bán cho du khách.
“Mùa nào thức ấy”, khi việc đồng áng kết thúc, lũ về là họ theo con nước bắt rắn, săn chuột, rồi lập hẳn những chợ hàng “độc” bán công khai ở nơi đông người qua lại, như ven chợ, các khu du lịch. Cũng có người sang tận Campuchia nhập hàng về để bán cho du khách.
Chị
Năm, ở Tịnh Biên-An Giang, đang bắt hàng chục con bọ cạp trên hai bàn
tay trần mà không hề sợ bi loài côn trùng dữ này tấn công, nơi chị bán
hàng là chợ cửa khẩu Quốc tế Tịnh Biên – An Giang.
Chị
Trương Thị Bé Sáu cười toét miệng khi hai tay nắm đuôi mấy chú chuột
cống vừa đập chết , chuẩn bị làm sạch bán cho khách ở Phụng hiệp – Hậu
Giang.
Ở các chợ vùng đồng bằng sông Cửu Long, việc bắt chuột, bán chuột
….đến cắt đầu, lột da chuột bán cho khách cũng một tay chị em phụ nữ có lá gan “to” dám làm điều này.
Chuột chứa đầy trong rọ chuẩn bị đem đi làm thịt cung cấp cho nhà hàng
Ở chợ Xẻo Vong – Hậu Giang, hầu hết chị em phụ nữ đứng ra làm nghề lột da, cắt đuôi chuột để bán cho thương lái.
Chị
Ngô Thị Ngon, ở huyện Thoại Sơn – An Giang cũng dùng cả hai tay trần
bắt rắn để bán cho khách hàng. Những con rắn này là loại rắn trung,
chúng cắn rất độc, nhưng chị cứ “tỉnh bơ” như không có vấn đề gì, còn
biểu diễn cho khách xem.
Cũng
giống chị Ngon, chị Ngôn ở huyện An Phú – An Giang thường hai tay trần
cầm hàng chục con rắn hung giữ để biểu diễn cho khách xem trước khi ngã
giá bán.
Đặng Thị Ngọc Hà, ở huyện An Phú – An Giang “khoe thành tích” khi cầm trên tay gần 20 con rắn nước mới bắt được.
Người
phụ nữ này ở xóm chuột Châu Phú – An Giang “có tiếng” khi mỗi ngày chặt
đầu, lột da trên 1.000 con chuột để lấy tiền công 80.000 đồng/ngày.
Không
đi bắt rắn hay ra chợ ngồi bán rắn, nhưng chị Nguyễn Thị Nói, ở huyện
An Phú – An Giang nổi tiếng khắp vùng sông nước miền Tây khi mỗi ngày
phải chăm sóc đàn rắn hỗ hèo lúc nhúc trên 500 con mà không sợ chúng
cắn. Chị nói, nuôi riết quen nên chúng rất thân thiện với con người.
Nhà văn Đào Hiếu
Nhà văn Đào Hiếu
No comments:
Post a Comment