Nguyễn Tuấn
Thu Trâm ơi, em đừng buồn làm chi! Anh nhớ em lắm! Ở nước ngoài mấy chục năm nay, anh vẫn thường phải trả lời những câu hỏi như thế từ bạn bè, đồng nghiệp quốc tế. Mỗi lần họ hỏi, mục đích để chuẩn bị đầu tư, hợp tác gì đó với Việt Nam, hoặc chỉ để đi du lịch, nghiên cứu về Việt Nam, anh đều phải trả lời thành thật, nhưng rõ ràng, minh bạch chứ không đánh đồng cả lũ, theo kiểu cá mè một lứa, một con sâu làm đổ cả nồi canh. Nhà mình nghèo, không nên đổ hết nồi canh em ạ. Vớt sâu ra mà ăn canh cho đỡ đói.
Thu Trâm ơi, em đừng buồn làm chi! Anh nhớ em lắm! Ở nước ngoài mấy chục năm nay, anh vẫn thường phải trả lời những câu hỏi như thế từ bạn bè, đồng nghiệp quốc tế. Mỗi lần họ hỏi, mục đích để chuẩn bị đầu tư, hợp tác gì đó với Việt Nam, hoặc chỉ để đi du lịch, nghiên cứu về Việt Nam, anh đều phải trả lời thành thật, nhưng rõ ràng, minh bạch chứ không đánh đồng cả lũ, theo kiểu cá mè một lứa, một con sâu làm đổ cả nồi canh. Nhà mình nghèo, không nên đổ hết nồi canh em ạ. Vớt sâu ra mà ăn canh cho đỡ đói.
Anh nói với họ như sau:
Ông muốn biết về người Việt, và nước Việt Nam
nào, vào thời đại nào, giai đoạn lịch sử nào? Họ thấy anh tỉ mĩ như thế nên lúc
nào cũng lắng nghe. Anh nói:
Trước 1954 tại Miền Bắc và trước 1975 tại Miền
Nam, người Việt có thể nói là gần giống với người Nhật Bản, Thái Lan, Nam Hàn,
Singapore, Indonesia, Mã Lai…hay bất cứ một dân tộc Á Châu có đạo nghĩa nào
khác, từ khía cạnh văn hóa, tôn giáo, chính trị, xã hội, kinh tế…Thật ra thì
vào thời Phong Kiến, khoảng thế kỷ 18 về trước, Việt Nam còn hơn hẵn các nước
láng giềng như Indonesia, Mã Lai, Thái Lan, Phi Luật Tân…ngang ngữa với Nhật
Bản và Hàn Quốc…vì vào thời đó, trong khi các triều đại phong kiến Việt Nam đã
xác lập những vương triều rực rỡ, hùng mạnh, có cả trường đại học (Quốc Tử Giám),
với những chiến công hiễn hách chống giặc ngoại xâm như Nguyên Mông, và Đế Quốc
Trung Hoa..thậm chí Hoàng Đế Quang Trung, một Napoleon thật sự của Việt Nam
(chứ không phải tên tay sai bù nhìn Tàu Cộng Võ Nguyên Giáp) đã từng đánh thốc
sang Tàu, khiến vua tôi nhà Thanh phải chạy dài…thì các nước chung quanh mà bây
giờ Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Cộng Sản Việt Nam phải thua xa, phải theo học…vẫn
còn đang ở giai đoạn bộ lạc, thậm chí còn ăn thịt người như Phi Luật Tân, Nam
Dương, Mã Lai…Đó là về lịch sử.
Còn về hiện tại thì sao? Người Việt, cả Nam
lẫn Bắc, trước 1954 ở Miền Bắc và trước 1975 ở Miền Nam là những con người có
đạo đức, đáng tin cậy, giống như bất cứ một dân tộc nào khác trên thế giới.
Người Việt có một nền đạo đức cao đẹp, kết tinh của hơn năm ngàn năm văn hiến,
hấp thụ đạo đức Khổng Mạnh, tam giáo (Phật,Khổng, Lão) và sau này là Thiên Chúa
Giáo – sâu xa, nhờ thế người Việt trước những năm đó có các đức tính như Nhân,
Lễ, Nghĩa, Trí, Tín, Từ Bi, Bác Ái…Đó là một dân tộc đáng tin cậy và ngưỡng mộ,
như những dân tộc đáng tin cậy và ngưỡng mộ trên thế giới như Nhật Bản, Hàn
Quốc, Thái Lan…
Nhưng sau 1954 tại miền Bắc và sau 1975 tại
Miền Nam, những người theo chủ nghĩa cộng sản đã du nhập vào Việt Nam một chủ
thuyết ngoại lai, vô thần (thực ra là tam vô – vô tổ quốc, vô gia đình và vô
thần) khiến dân tộc này, lần lượt từ Bắc chí Nam đã trở thành băng hoại. Hiện
nay thì trừ một số ít nhờ nỗ lực của bản thân và gia đình và tôn giáo còn giữ
được những giềng mối đạo đức của dân tộc, còn lại rất nhiều người, nhất là
những người cộng sản và con cháu của họ, đã biến chất, không còn là người Việt
như xưa nữa: Họ có những đặc tính sau đây: Vô thần, mê tín (mới lạ chứ! Đã vô
thần mà lại mê tín, có ai tin nỗi không?), bất nhân, vô lễ, bất nghĩa, vô trí,
và bất tín! Họ đã mết hết lòng từ bi, bác ái mà Phật Giáo và Thiên Chúa Giáo đã
truyền dạy cho dân tộc họ. Họ vô cảm, tham, sân, si vô độ, cựa một chút là đánh
nhau, đâm nhau, chém nhau, bắn giết nhau. Cha con, vợ chồng , anh em, bà con
chém giết nhau chỉ vì một mâu thuẫn nhỏ; con trai vờ yêu con gái để phá trinh
xong rồi bán sang Tàu làm gái điếm; cha, ông, chú, bác, cậu…hãm hiếp cháu ruột,
cháu họ của mình; tà dâm, không chung thủy, chạy theo tiền tài, danh vọng, vật
chất và tình dục mà họ xem là tình yêu…Trên không ra trên, dưới không ra dưới,
toàn bộ cương thường, đạo đức đều đã trôi theo những trận cuồng phong của cuộc
“cách mạng vô sản/cộng sản/hoặc xã hội chủ nghĩa gì đó và được thay thế bằng
cái thứ “đạo đức” của một tên ác ôn, suy đồi là Hồ Chí Minh lấy việc giết người
làm lý tưởng và sự giả dối làm phương tiện để tiến thân và đối nhân xử thế.
Nguời ngoại quốc lại hỏi: Vậy thì đến Việt Nam
tôi có thể tin ai? Anh trả lời: Ông phải hết sức cẩn thận, đừng để mình mắc lừa
bởi cái vỏ bề ngoài hoặc bằng cấp của họ. Những tên cộng sản bây giờ không
giống như lúc chúng mới về Sài Gòn đâu. Lúc đó nhìn chúng ông sẽ phân biệt được
ngay với dân Việt Nam Cộng Hòa – Miền Nam Tự Do – chúng tôi: Chúng tôi thì hồng
hào, mập mạp, khuôn mặt tươi tắn, đôi mắt long lanh, sáng ngời, sang trọng, còn
bọn chúng thì xanh xao, sốt rét, mặt mày láo liên, lơ láo vì dốt nát, thân hình
tiều tụy vì ốm đói…nhưng hiện nay, sau gần 40 năm cầm quyền, vơ vét, ăn sung
mặt sướng, no cơm ấm cật, chơi bời sung sướng, rượu chè bê bết…thì tướng tá
chúng trông còn phương phi, “sang trọng, hùng, dũng” hơn những người ngoại quốc
từ các nước giàu có của các ông nữa đó. Ngược lại, ông hãy đi tìm sự chân thật
ở một số người còn sót lại ở Miền Nam, và có thể cũng có tại Miền Bắc, đa số
nghèo, thất nghiệp, dĩ nhiên ở Miền Bắc thì hiếm hơn và cổ hơn. Nhưng hãy luôn
luôn coi chừng, vì bọn chúng có thể lường gạt các ông bất cứ lúc nào!
Nghe anh giải thích tận tình và chân thực
xong, người ngoại quốc chuẩn bị sang Việt Nam mới thú nhận: Ông đã bị gạt hơn
30 ngàn đô Mỹ tại Sài Gòn sau khi cho một giám đốc người Việt Nam vay khi cùng
làm ăn chung. Trước khi nghe, ông chưa dám nói với anh vì sợ đụng chạm. Ông hỏi
anh có cách gì lấy lại được không. Anh bảo: Quên đi cha nội! Ai bảo dại cho
Việt Cộng vay làm chi! Ông có biết tiền vô túi Việt Cộng như gió vô nhà trống
không? Như nước vô thùng không đáy không? Ông không thể nhờ đến luật pháp như
tại nước ông, vì công an và quan tòa Việt Nam “rất bận” và họ cũng chính là ăn
cướp nữa! Hiện nay tại Việt Nam đang có dịch vụ đòi tiền thuê mà cả giới giang
hồ và công an đều tham gia tích cực. Chỉ cần chi cho họ 50% là họ làm thịt
thằng đó liền, nếu nó không trả tiền lại. Nhưng lỡ họ làm thịt nó thì tội lắm
vì những người đàng hoàng như ông đâu có muốn giết người, phải không? Thế là ông
ta đồng ý và chịu bỏ qua cho khỏe óc. Nhưng bỗng nhiên ông ta quay lại nhìn
anh, với một vẽ nghi kỵ, sợ hãi: Còn ông, liệu tôi có còn tin ông được nữa
không, sau khi đã nghe hết những chuyện kinh tởm như thế này về dân tộc của
ông? Anh bật cười, trả lời: Đồ quỷ! Mày phải tự nhận xét lấy chứ sao lại hỏi
tao? Đương nhiên tao phải bảo là tao tốt chứ, như Trần Dân Tiên đó. Ông ta lại
nhạc nhiên: Trần Dân Tiên là ai vậy? Anh nói: Đó là “Bác Hồ” của dân tộc Việt
Nam sa dọa, biến chất tao vừa mới mô tả đó. Anh thấy ông ta rùng mình, nhắm
mắt, không nói lời nào nữa!
No comments:
Post a Comment