Sunday, March 11, 2012

VỢ ÔNG ĐOÀN VĂN VƯƠN CHẤP NHẬN MẤT ĐỂ XÃ HỘI ĐƯỢC

"CHẤP NHẬN MẤT ĐỂ XÃ HỘI ĐƯỢC"

Hoàng Thanh Trúc (Danlambao)

Kính thưa quý vị,
Kính thưa quý thân hữu, quý chiến hữu cùng quý niên trưởng,
 Lời nói “đẹp nhất” của một phụ nữ nông thôn bình dị ở xã Vinh Quang huyện Tiên Lãng đầu xuân Canh Thìn 2012, cuối cùng thì hôm nay đã thành hiện thực!

Hải Phòng dừng thu hồi đầm nuôi thủy sản từ ngày 25/2.

- Thành phố Hải Phòng vừa có văn bản số 33/TB-UBND yêu cầu dừng thực hiện các quyết định thu hồi đất, giao đất, cho thuê đất sử dụng vào mục đích nuôi trồng thủy sản…

Văn bản số 33/TB-UBND này do ông Đỗ Trung Thoại - Phó Chủ tịch UBND TP. Hải Phòng ký vào ngày 24/2.

Theo đó, UBND TP. Hải Phòng yêu cầu dừng thực hiện các quyết định thu hồi đất, giao đất, cho thuê đất sử dụng vào mục đích nuôi trồng thủy sản trên địa bàn Thành phố, chờ quy định của Chính phủ và hướng dẫn của Bộ Tài nguyên và Môi trường.

Chủ tịch UBND các quận, huyện có trách nhiệm tạo điều kiện thuận lợi nhất và chỉ đạo, tổ chức, hướng dẫn các hộ đang sử dụng đất đẩy mạnh tổ chức nuôi trồng thủy sản theo đúng quy hoạch đã duyệt trong khi chờ quy định của Chính phủ và hướng dẫn của Bộ Tài nguyên và Môi trường.
Cũng có nghĩa, cái thòng lọng “Thu hồi đất” trái pháp luật hàng chục năm trời (tính từ 2003 Luật Đất đai có hiệu lực) bị lạm dụng, treo lơ lững trên đầu hàng ngàn hộ nông ngư dân mở đất mới, bãi bồi huyện Tiên Lãng (mà cũng có thể trong các huyện duyên hải khác của TP. HP) được “ông Thủ Tướng CP” gián tiếp chỉ đạo tháo xuống... Tuy nhiên cái gián tiếp ấy nó được tạo nên bởi một hành động trực tiếp của 2 gia đình anh em ông Đoàn văn Vươn như đoan chắc với lương tri con người rằng: “Nơi nào có áp bức, tất yếu phải có đấu tranh”.

Trước Tết Nhâm Thìn, trong điêu tàn đổ nát nhà cửa, ao đầm do bị cưỡng chế trái pháp luật, chồng và anh chị bị cầm tù, em dâu ông Đoàn Văn Vươn - bà Phạm Thị Hiền (Chủ căn nhà 2 tầng bị cưỡng chế phá sập) nói với BBC rằng bà “không ân hận” về những gì xảy ra và gia đình bà “chấp nhận mất để xã hội được” (Chồng bà là ông Đoàn Văn Quý – người cầm vũ khí kháng cự lực lực lượng cưỡng chế đang bị giam giữ cùng anh ruột mình ông Đoàn Văn Vươn).

Bà Hiền nói bà không coi vụ cưỡng chế đất đai hôm 5/1 là “thi hành công vụ” mà là “cướp”, gia đình bà chỉ “tự vệ quá giới hạn”. Bà nói với Nguyễn Hùng – PV báo chí hôm 20/1: “Gia đình em chấp nhận mất để xã hội được. Có nghĩa thứ nhất là về Đảng và Nhà nước Việt Nam sẽ loại bỏ được những u nhọt đứng trong hàng ngũ của Đảng. Thứ hai là nếu nhà em không chịu mất, không chấp nhận hy sinh thì tất cả bà con trên cả nước này, những người dân thấp cổ bé họng mà đang bị áp bức như nhà em không có chỗ nào để kêu cứu. Và cái được thứ ba nữa là các hộ nuôi trồng thủy sản của Tiên Lãng, họ sẽ được rất nhiều vì họ sẽ không bị chịu cái cảnh như gia đình em nữa.”

Đúng như chị Hiền nói, gia đình chị chấp nhận gánh trọn một “đại nạn” để hôm nay “các hộ nuôi trồng thủy sản của Tiên Lãng, họ sẽ được rất nhiều”, được những cái mà theo Luật Đất đai quy định phải là của họ, những người đội đá vá trời, lấn biển tìm đất mưu sinh nhưng bị một nhóm người gọi là “Chính quyền” tự cho mình có cái quyền quản lý, áp đặt những điều kiện theo sở thích rất khắc nghiệt, vô đạo lý của riêng họ mà nếu không có sự “Hy sinh” (may mắn chưa mất mạng) của 2 gia đình anh em ông Vươn thì hàng ngàn gia đình nông dân chân lấm tay bùn chẳng thể nào chống lại được với súng AK và chó nghiệp vụ của ông Đại Ca Ca GĐ CA/TP. HP trong vấn nạn cưỡng chế thu hồi đất trái luật.

Không có xác tằm, sao có được lụa tơ?

Khi mà Ông Thủ tướng kết luận: “Cưỡng chế đầm tôm sai cả pháp luật và đạo lý. Việc phá dỡ ngôi nhà của ông Vươn, theo báo cáo có sự chỉ đạo của một số lãnh đạo địa phương, đây là hành vi vi phạm hình sự, các cơ quan chức năng cần khởi tố, xử lý nghiêm minh”.

Cũng có nghĩa chứng minh giá trị cao đẹp từ lời trần tình bộc bạch của bà Phạm Thị Hiền “Gia đình em chấp nhận mất để xã hội được. Và Đảng, Nhà nước Việt Nam sẽ loại bỏ được những u nhọt đứng trong hàng ngũ của Đảng.”

Hôm nay xã hội được là: UBND TP. HP ban hành văn bản nói trên, sửa chữa những sai trái thiếu đạo lý trước đó và cách chức một loạt các “ung nhọt đứng trong hàng ngũ Đảng”. Mà suy cho cùng hiếm có người dân hay Đảng viên nào chấp nhận hy sinh như gia đình ông Vươn để cho Đảng “trong sạch” và nhìn ra được chân lý, lẽ phải. Kết quả ấy sao lại không đẹp như những “đường tơ”? Những hà khắc với hai “xác tằm” anh em ông Vươn – Quý trong lao tù thì coi chừng Đảng và Nhà nước này lại thiếu đạo lý.

Hoàng Thanh Trúc
Chung Le
Kính thưa quý vị,
Kính thưa quý thân hữu, quý chiến hữu cùng quý niên trưởng,
  Cách đây mấy năm, có một vị trong hàng “tứ trụ” sang dự họp Đại Hội Đồng LHQ. Trong buổi gặp gỡ nói chuyện với bà con người Việt (yêu nước) và bạn bè quốc tế, ông này có nói về những thành tựu kinh tế, văn hóa, xã hội trong nước và phương hướng phát triển trong thời gian tới. Nhân nhắc đến tình trạng thiếu trường lớp khiến trẻ con phải đi học ba ca, ông vui miệng kể sang chuyện ở Nhật. “Tôi sang Nhật thấy nhiều trường học bỏ trống vì không có trẻ con đi học. Người Nhật họ ngại đẻ quá. Chẳng bù cho chị em phụ nữ Việt Nam cứ sòn sòn, hề hề…”.


Quả thật là mình không thấy gì đáng “hề hề” ở đây. Tỷ lệ sinh đẻ ở các nước phát triển càng ngày càng giảm vì phụ nữ có điều kiện hưởng thụ cuộc sống và họ muốn đảm bảo một tương lai tươi sáng cho những đứa con do mình sinh ra. Chỉ những nước nghèo, con người luôn phải canh cánh về miếng cơm manh áo mới nghĩ đến chuyện “già cậy con”. Con đàn cháu đống cũng là một cách chia đều gánh nặng chăm sóc cha mẹ lúc xế chiều mãn bóng. Dây cà ra dây muống, ngài lãnh tụ lại vắt qua chuyện Mỹ:“Mới đây, tôi vừa ký kết một hiệp định cho và nhận con nuôi với chính phủ Mỹ. Chị em mình chỉ thích đẻ mà lại không thích nuôi, hề hề”. Cuối buổi nói chuyện, một chị cán bộ LHQ gặp mình phàn nàn: “Lãnh đạo của các bạn đã ‘hạ nhục’ chị em phụ nữ. Ông không hiểu được nỗi đau của người mẹ khi phải mang đứa con rứt ruột đẻ ra cho người khác nuôi và không biết được tương lai của nó sẽ ra sao…”

Vài năm sau, ngài chủ tịch nước cũng đăng đàn một buổi tương tự. Lần này ông giải thích về “đa nguyên” và “đàn áp bất đồng chính kiến”. “Các nước phương Tây cứ đòi hỏi chúng ta phải ‘đa nguyên’. Nước Mỹ và nước Pháp cũng chỉ có hai đảng…”hơ hơ. Lần này thì buồn cười thật. Rồi bác ấy lại bảo: “Các bạn cứ đòi chúng ta tuân theo luật pháp quốc tế. Con nhà tôi hư, tôi dạy nó là quyền của tôi chứ…”. Nhân chuyện kỷ niệm một ngàn năm Thăng Long, bác í hồn nhiên giơ hai ngón tay cao quá đầu rất xì-tin: “Tôi mời Obama hai lần, ông ấy OK hai lần”.

Ngay sau buổi tiếp kiến thứ nhất, mấy anh chị em làm việc ở LHQ phải ra quán bar gần đó uống bia cho hạ hỏa. Sợ mình hậm hực về nhà lại oan gia cả lũ chó mèo.

Lần thứ hai thì mình phải trấn an con gái mãi. Giải thích với nó, không phải lãnh tụ ai cũng thế. Cũng có thể bác í chỉ nói cho vui (he he).

Ở nước mình từ xưa đến nay, lời lãnh tụ thường được coi là “khuôn vàng thước ngọc”. Chính trị gia hoặc thằng tay chém gió hoặc ngẫu hứng hồn nhiên, coi cử tọa như tôm như tép.

Từ hôm xảy ra vụ cưỡng chế ở Tiên Lãng, mình vẫn khăng khăng bảo vệ cái sự học hành của anh Thành, vì mình và anh ấy “đồng môn”. Đấy cũng là cố gắng trong tuyệt vọng của mình để khỏi bị “hội chứng đám đông” lôi xềnh xệch. Bọ Lập bảo: ‎"Anh Thành (bí thư) ngày xưa học chung lớp tiếng Anh tại chức với em. Rứa mà bây chừ tiếng Anh guk gồ của anh... làm em thương anh trào nước mắt. He he”. Có người bảo đừng cười anh Thành cái vụ lỡ miệng “Gúc-gờ chấm Tiên Lãng”. Khối người cao bằng mấy còn nói trẹo ghê hơn. Cô giáo dạy văn mình hồi lớp tám thảng thốt qua điện thoại: “Em ở Mỹ à? Làm sao để cô liên lạc với em đây?” Mình hỏi: “Cô có yahoo không?” Cô bảo già rồi, chẳng biết mạng miếc gì hết. Đành chịu. Cô về hưu lâu rồi. Nhưng anh Thành chưa già, và còn đương chức. LHQ còn đang đề nghị nâng tuổi về hưu lên thành 65. Nhìn các cuộc họp Quốc Hội, mỗi nghị sĩ được trang bị một laptop Sony Vaio nà nuột mà kinh! Chả thiếu gì công chức đến cơ quan bật máy tính lên chỉ để chơi “lines”. Các bác ấy vào được Face Book, Ba sàm, hay Bô-xit là dân còn có cái để mà hy vọng. Nhưng nói thật, “Guc-gờ chấm Tiên Lãng” còn chưa ghê bằng gọi dân là “thằng” - “Thằng Vươn”. Bọn “giãy chết” bảo đấy là "politically incorrect”. Lãnh đạo Thành phố, “tâm” thế, “tầm” thế nên Hải Phòng cứ nghênh ngang tụt hậu, hu hu…

Chung Le

No comments:

Post a Comment