Huỳnh Ngọc Chênh - Ai mà dám đòi chuyện đó ở Việt Nam chỉ có nước tàn đời. Ngay đến
các ông cộng sản gộc như Trần Xuân Bách, Trần Độ, Nguyễn Hộ... mới phát lên những
suy nghĩ về đa nguyên cũng bị cho về vườn và bị cô lập cho đến hết đời.
Trước xa đó là nhóm Nhân Văn Giai Phẩm cũng điêu đứng qua vụ án
mà cả thế giới đều biết và đến tận bây giờ sau gần nửa thế kỷ mọi người vẫn
không quên. Mà nhóm trí thức, văn nghệ sĩ thời đó chỉ mới hé hé ra đôi điều bất
ổn của chế độ độc đảng toàn trị chứ có dám nói thẳng đến chuyện đa nguyên đa đảng
nào đâu.
Sau thời Trần Xuân Bách, từ cuối thập kỷ 80 của thế kỷ trước, tiếp
tục xuất hiện những kẻ sĩ không những suy nghĩ mà còn đặt thẳng vấn đề đa
nguyên đa đảng ra công luận. Đó là các vị trí thức nhân sĩ: Hà Sĩ Phu, Bùi Minh
Quốc, Tiêu Dao Bảo Cự, Mai Thái Lĩnh, Bùi Tín, Dương Thu Hương, Lê Công Định,
Trần Huỳnh Duy Thức, Lê Thăng Long, Phạm Hồng Quế, Thích Quảng Độ, Nguyễn Văn
Lý, Nguyễn Văn Đài, Nguyễn Tiến Trung, Lê Anh Kim, Cù Huy Hà Vũ, Lê Quốc Quân,
Nguyễn Thanh Giang, Phạm Hồng Sơn... Và các vị ấy đang bị như thế nào thì ai
cũng biết.
Đa nguyên đa đảng là cái gì mà ghê gướm thế? Cái gì mà vì nó biết
bao nhiêu tinh hoa của đất nước phải bước vào vòng lao lý?
Mở sách vở lý luận ra xem thì thấy rằng: Đa nguyên là thuộc tính
của tự nhiên, do vậy cũng là thuộc tính của muôn loài, trong đó có loài người.
Đa nguyên trong xã hội loài người thể hiện qua sự đa dạng chủng
tộc, đa dạng văn hóa, đa dạng tư tưởng, đa dạng cộng đồng, đa dạng khuynh hướng,
đa dạng tổ chức...
Đa nguyên trong làm ăn kinh tế thể hiện qua đa dạng thành phần,
đa dạng lực lượng, đa dạng chủ sở hữu...
Đa nguyên trong chính trị thể hiện qua sự đa dạng đường lối, mà
mỗi đường lối được đại diện bởi mỗi tổ chức, mỗi đảng phái chính trị. Vì vậy
tính đa nguyên trong chính trị thể hiện qua sự đa đảng.
Chống lại tồn tại khách quan của đa nguyên là phản khoa học, phản
lại tự nhiên, phản lại sự tiến hóa của nhân loại. Các chế độ độc tài không thể
không chấp nhận đa nguyên tất yếu trong các lãnh vực nhưng quyết liệt chống lại
đa nguyên trong chính trị, nghĩa là không chấp nhận đa đảng để bảo vệ sự cai trị
độc tài của họ vì lợi ích cá nhân hoặc lợi ích cục bộ.
Ở Việt Nam, dưới chế độ cộng sản, đa nguyên đa đảng là điều úy kị,
không được nghĩ đến, không được nói ra và tất nhiên không được phép tuyên truyền
cổ xúy. Do vậy trong suốt thời gian dài bất kỳ ai nói đến đa nguyên đa đảng đều
bị trấn áp quyết liệt như đã thấy.
Thế nhưng những đàn áp ấy có dập tắt được tư duy tất yếu về đa
nguyên đa đảng trong dân chúng hay không? Chắc chắn là không.
Ngày nay không chỉ có vài mươi người đòi hỏi đa nguyên đa đảng để
dễ dàng bị trấn áp như trước, mà đã có hàng vạn người công khai và đồng loạt đứng
lên đòi hỏi đa nguyên đa đảng.
Hàng vạn người đó là những ai?
Đó là trên 14 ngàn người đã ký tên vào Kiến Nghị 72, gần 10 ngàn
người ký tên vào Tuyên Bố Công Dân Tự Do, trên 15 ngàn người ký tên vào tuyên bố
của Hội Đồng Giám mục Việt Nam...
Và đặc biệt những công dân dũng cảm đó không còn đứng riêng lẻ
trong việc đòi hỏi đa nguyên đa đảng nữa, họ đã đương nhiên đứng vào các tổ chức
tự phát đang hình hành: Nhóm Kiến nghị 72, Nhóm Công Dân Tự Do, Nhóm công dân đứng
sau Hội Đồng Giám Mục. Hoặc họ đang là người của những tổ chức đã có sẵn, đó là
các tập thể công dân trong 5 tổ chức tôn giáo cùng ra tuyên bố chung về sửa đổi
hiến pháp theo tinh thần của Kiến Nghị 72: Công Giáo, Phật Giáo, Phật Giáo Hòa
Hảo, Cao Đài và Tin Lành.
Kiến Nghị 72, như là phát pháo mở đầu phong trào đòi hỏi đa
nguyên đa đảng có tổ chức thông qua việc góp ý hiến pháp, đã lôi cuốn sự ủng hộ
tuyệt đối của các tổ chức tự phát đang hình thành và các tổ chức có sẵn. Qua đó
dù không cố tình nhưng Kiến Nghị 72 dần trở thành một phong trào đoàn kết nhân
dân và đoàn kết các tổ chức nhân dân nhằm vào một mục tiêu chung là đấu tranh
cho sự phục hồi tính đa nguyên tất yếu trong sinh hoạt chính trị.
Điều nầy là một bất ngờ lớn đối với đảng cộng sản độc quyền. Những
lãnh đạo cộng sản bảo thủ đã hoảng hốt phản ứng. Ông Nguyễn Sinh Hùng cho rằng
đó là việc lợi dụng để “tuyên truyền vận động nhân dân chống lại Đảng, nhà nước,
cái đó là ngược chiều, phải kiên quyết đấu tranh và ngăn chặn". Ông Nguyễn
Phú Trọng tuyên bố: Những kẻ đòi bỏ điều bốn, tức đòi đa nguyên đa đảng là suy
thoái đạo đức và chính trị.
Thử điểm những người bị cho là suy thoái, là vận động nhân dân
chống đảng đó là ai.
Nhìn danh sách gần 15 ngàn người ký tên vào kiến nghị 72 ta thấy
ngay trong đó có những người là đảng viên cộng sản, thậm chí là những đảng viên
cao cấp từng là cấp trên của các ông Nguyễn Sinh Hùng và Nguyễn Phú Trọng, có
những người là những bậc trí thức tài năng từng nhiều năm làm cố vấn hoặc làm
chuyên gia cho các đời thủ tướng chính phủ, có những người đang là công chức
nhà nước, có những người là các chủ doanh nghiệp thành đạt, là các giáo sư, bác
sỹ, kĩ sư, văn nghệ sĩ... có chỗ đứng trong xã hội, có những người là cựu chiến
binh đã từng đổ máu cho sự ra đời của chế độ nầy, có những người là chức sắc
tôn giáo đạo cao đức trọng, có những người là công nhân, là nông dân, là giới
trẻ trong và ngoài nước, là bao nhiêu người dân bình thường khác...
Xu thế hướng đến đa nguyên là xu thế tất yếu. Ngay trong nội bộ
đảng cũng đang xuất hiện mầm mống đa nguyên. Điều nầy thể hiện rõ qua hai hội
nghị TW 6 và 7, ý kiến "nhất nguyên" từ tổng bí thư, từ bộ chính trị
đưa ra về việc kỷ luật và đề bạt nhân sự đã bị phản bác bởi khuynh hướng ngược
lại của số đông trong ban chấp hành, một tiền lệ chưa từng có.
Người ta đang tìm hiểu có những ai đứng sau Kiến Nghị 72. Có hẳn
một bài báo lề đảng của một cán bộ tuyên huấn đặt vấn đề kẻ giấu mặt phía sau
Kiến Nghị 72 là ai? Phải chăng người ta đang lo sợ, ngoài những đảng viên cấp
cao công khai ký tên như đã biết, có thể còn những đảng viên cấp cao khác lặng
lẽ đứng sau? Thậm chí họ còn nghi kỵ có những lãnh đạo đương nhiệm đứng sau Kiến
Nghị 72.
Những người trong giới lãnh đạo cao cấp, trong suốt thời gian
dài, không hề có một lời phản ứng trước sự ra đời của Kiến Nghị 72 đang bị dư
luận xầm xì rằng có thể họ là những kẻ đứng sau. Thậm chí có cả những trang web
bị nghi là của DLV viết hàng loạt bài nêu đích danh một lãnh đạo cấp cao đương
nhiệm là kẻ đứng sau Kiến Nghị 72.
Dư luận ấy đúng sai chưa rõ, nhưng chắc chắn đang có sự tồn tại
một lực lượng âm thầm đứng sau ủng hộ Kiến Nghị 72.
Lực lượng đó là ai? Đó là đám đông thầm lặng. Họ không dám công
khai ký tên vào Kiến Nghị 72 hoặc vào các tuyên bố khác, nhưng họ nhiệt tình
theo dõi diến tiến của tình tình, họ bàn luận sôi nổi trong các bữa tiệc gia
đình, trong các buổi liên hoan cơ quan, trong các quán ăn, trong các quán cà
phê, trong các buổi đi dã ngoại... Họ là những người trong số hàng trăm ngàn lượt
người mỗi ngày vào đọc các trang "báo lề dân" đang cổ xúy cho Kiến
Nghị 72 như: Ba Sàm, Quê Choa, Bauxite Việt Nam, Nguyễn Xuân Diện, Phạm Viết
Đào, Nguyễn Tường Thụy, Bùi Văn Bồng, JB Nguyễn Hữu Vinh, Đoan Trang, Thùy Linh...
Họ có thể là trong số vài chục triệu người đã ký tên "đồng ý" vào bản
dự thảo hiến pháp mà chính quyền mang đến tận nhà và yêu cầu họ ký. Họ có thể
là đảng viên, là trí thức, là công nhân, là nông dân, là sinh viên... là những
người chưa ký vào đâu những đã ký từ trong lòng.
Đám đông ấy đang tạm thời im lặng. Nhưng một khi họ lên tiếng
thì đa nguyên đa đảng tất nhiên phải trở lại trong sinh hoạt của xã hội Việt
Nam. Vì đó là điều tất yếu mà ngay cả Karl Marx, tổ sư của cộng sản cũng thừa
nhận rằng: Tự nhiên cũng như xã hội luôn vận động trong mối quan hệ đa
nguyên.
Huỳnh Ngọc Chênh
No comments:
Post a Comment