“Người giúp người bi nhiêu cũng thiếu
Người hại người chút
xíu cũng dư”
(Lê Nan – tiên sư Lê
Nin)
Mững này, theo lời gã hoàng thân quốc thích của
LêNin vừa dẫn, thì xứ mình… dư bạo. Bởi vì, còn hơn đinh đóng cột, cái quyền
hại người ở đây nó được treo chắc cú bằng lòi tói ngay trên hiến pháp 1992,
đánh số 4. Rồi nó được “nâng cấp” (ngược đời) thành luật thòng lọng, đánh số
79, 84, 88…
Đừng tưởng rằng đó chỉ là những con chữ số vô
tình/vô tội. Nó là khiên, là thuẫn cho giới lãnh đạo ưa bạo lực, chuộng đấm đá,
khoái máu đổ, thích chia lìa, ưng bóp nghẹt, kêu bằng thực thi sứ mệnh lịch sử
“làm Kách Mệnh”. Nó còn là mộc che, là áo giáp cho dàn âm binh (đồng phục ngũ
sắc) khoác vai “người thi hành công vụ”, tức là thực hiện nhiệm vụ được giao phó
(bằng ấn tín dùi cui/roi điện/AK) để bảo vệ đám phù thủy kách mệnh vừa nói.
Đồng dao hiện đại cứ nhẫn nha/tha thẩn/ngân nga:
Du thủ là chủ lưu
manh
Lưu manh là anh côn đồ
Côn đồ là bồ cảnh sát
Cảnh sát là bác dân
phòng
Dân phòng là chồng
gái điếm
Gái điếm là thím bố
già
Bố già là cha đầu gấu
Đầu gấu là cậu công
an
Công an là bạn du thủ…
Thế là chúng chằng chịt quyện quấn vào nhau, thành một lực lượng
âm binh vũ trang tận răng, được lãnh đạo ưu ái tặng không cho phần bảo hiểm có
ghi trên điều 4 hiến pháp… rồi lại thêm cái đề xuất “trực tiếp bắn vào
dân” để giải quyết nhanh gọn mọi tình huống!
Thế là, Google cũng vò đầu gãi tai: Trước đây, chỉ cần truy tìm
cụm từ Công An Đánh Dân, Google sẽ cho ngay 108 triệu kết quả trong vòng 1/3 giây. Nay,
Google không thể gộp hết được tình hình “phối hợp tác chiến cực đẹp” của
lực lượng du thủ + lưu manh + côn đồ + cảnh sát + dân phòng + bố già + đầu gấu
+ công an chính chủ.
Thế là, một khi đảng chính thức thờ giặc như thần thánh, coi dân
như kẻ thù, thì đương nhiên, lực lượng phối hợp tác chiến cực đẹp này phải coi
dân là “đối tượng xử lý”.
Chỉ khi lãnh đạo và côn đồ phối hợp tác chiến, người ta mới khó
lòng nhớ hết chi tiết, nhưng vẫn nghẹn lời/nghẹt thở mỗi khi nghe nhắc đến những
địa danh Cồn Dầu-Đà Nẵng, Thuận Thành-Bắc Ninh, Ngã Năm-Sóc Trăng, Diên Khánh-
Khánh Hòa, Điện Bàn-Quảng Nam, Vụ Bản-Nam Định, Nghi Sơn&Hoằng Hóa-Thanh
Hóa, Ngọc Lý&Tân Yên-Bắc Giang, Châu Thành-Hậu Giang, Trảng Bom-Đồng Nai,
Lâm Hà-Lâm Đồng, Đại Từ&Phú Bình-Thái Nguyên, Mỹ Bình-Long Xuyên, Quán Trữ&Thủy
Nguyên&Tiên Lãng-Hải Phòng, Uông Bí-Quảng Ninh, Hoài Đức-Hà Tây, Cửa
Lò&Vinh-Nghệ An, Hà Tĩnh-Hà Tĩnh, Nha Trang-Khánh Hòa, Tân An&Thủ Thừa-Long
An, Mỹ Tho-Tiền Giang, Bến Cát&Tân Uyên-Bình Dương, Phan Thiết-Bình Thuận,
Thủy Xuân&Phú Vang-Huế, Năm Căn-Cà Mau, Làng Mai-Lâm Đồng, Tam Tòa-Quảng
Bình, Khoái Châu&Văn Giang/Hưng Yên, Quận 2&Quận 6&Quận 9-Sài Gòn,
và cả Chương Mỹ&Hai Bà Trưng&Thịnh Liệt&Long Biên&Cầu Giấy&Thái
Hà&Dương Nội&Đồng Chiêm… trực thuộc Thủ Đô Vì Hòa Bình của Việt Nam.
Nhờ lãnh đạo và côn đồ phối hợp tác chiến, các loại vũ khí hủy
diệt/sát thương hàng loạt made-in Vietnam mới từ nay được viết tắt là CAVN.
Công an Việt Nam không còn là nhân viên công lực, hay người đại diện luật pháp,
hay người thi hành công vụ. Công an Việt Nam chính là công lực; bản thân họ
chính là luật pháp; còn hành động tùy ý làm giàu, tùy thích thu giữ tài sản, và
tùy tiện đánh/giết đồng bào của họ, bằng dùi cui, bằng roi điện, thậm chí bằng
thắt lưng và dây cột giày… thì được các chánh án long trọng định nghĩa là công
vụ.
Nhờ lãnh đạo và côn đồ phối hợp tác chiến, CAVN mới có toàn quyền
khủng bố nhân dân, bất kỳ lúc nào, bất kỳ ở đâu trên đất nước này. Theo TS Nguyễn Ngọc Điện, trên báo Sài Gòn Tiếp Thị: “Hoàn
cảnh diễn ra các câu chuyện về quan chức hống hách, nghênh ngang, ỷ thế, cậy
quyền và lộng hành có thể rất đa dạng”;… “Hiện tượng người có chức, quyền có
thái độ coi thường luật pháp không hề cá biệt. Nơi này, quan chức ngang nhiên
xây dựng nhà cao cửa rộng mà không cần quy chuẩn, quy hoạch; nơi kia cán bộ móc
súng chĩa vào đầu dân thường dọa giết chỉ vì hơn thua trong đôi co sau một vụ
va quẹt xe. Gần đây các phương tiện truyền thông nói nhiều về một sĩ quan công
an ở Hà Nội cùng dân phòng đánh một thường dân dẫn đến tử vong, chỉ vì nạn nhân
đã can ngăn việc sử dụng vũ lực của nhân viên công lực đối với một ‘đối tượng xử
lý’… ”.
Nhờ lãnh đạo và côn đồ phối hợp tác chiến, CAVN mới tùy nghi xử
lý mọi công dân mà nó cần đích thân trả thù hay được lệnh trả thù, trước khi bắt
giam, trong khi bắt giam, và cả sau khi bắt giam. Trung tá CA Hoàng Trọng Dũng
từng tuyên bố sẽ đánh Blogger Điếu Cày để: “Bác sĩ nhìn không ra, luật sư
tìm không thấy; đánh cho mày mất khả năng đàn ông; chích cho lây nhiễm AIDS,
làm cho suy kiệt mà chết”, về tội báo động hiểm họa bắc triều. Rồi khủng bố
thân nhân Điếu Cày bằng cách triệt đường thăm nuôi và tung tin Điếu Cày bị mất
tay. Rồi tự ý buộc Điếu Cày chuyển trại đi đày về chỗ sơn lam chướng khí, không
đúng nơi đã ghi trong án tù, cho suy kiệt mà chết, mà không hề thông báo gia
đình nạn nhân…
Nhờ lãnh đạo và côn đồ phối hợp tác chiến, CAVN mới tự tiện khóa
trái bên ngoài cửa nhà để nhốt Blogger Tạ Phong Tần bên trong, nhiều lần, trước
lần sau cùng bắt giam/truy tố/kết án, cũng về tội báo động hiểm họa bắc triều
(mà đương sự không hề biết tin thân mẫu tự thiêu để phản đối việc bắt giam); rồi
tùy nghi chuyển trại, tự tiện đổi án tù giam thành án khổ sai biệt xứ và chờ chết: “Công an chuyển ra Thanh Hóa để tôi chết sớm”.
Công an cũng từng khóa bên ngoài cửa nhà để nhốt gia đình chị Dương Thị Tân bên
trong, chính xác là vào những ngày 8/3/2010, 11/3/2010, 13/3/2010 và
22/10/2010, không cần biết và cũng không màng trường hợp hỏa hoạn thì cả gia
đình chị Tân không ngả thoát thân. Tức là CAVN đã cầu chứng với thế giới tấm bằng
phát minh ra cách xử án vợ/con/em nạn nhân chịu tội chết cháy vì chồng/cha/anh
họ đã dám báo động hiểm họa bắc thuộc lần cuối.
Nhờ lãnh đạo và côn đồ phối hợp tác chiến, CAVN mới hăng hái tạt
dầu nhớt vào chân tượng Đức Mẹ ở Thái Hà và xịt hơi cay vào giáo dân trước khi
dàn cảnh cho “cựu chiến binh” cởi áo/tháo huy chương ra trả lời phỏng
vấn báo môn bài; ném phân tươi vào cửa nhà văn Trần Khải Thanh Thủy trước khi
dàn cảnh cho dân phòng gây sự ẩu đả đổ máu; ném mắm tôm/máu cá, nói chung là mọi
loại “bom bẩn”, dọc từ Hà Nội, ngang qua nhà Blogger Huỳnh Thục Vi ở Quảng
Nam, vào tới cổng nhà Facebooker Bùi Minh Hằng ở Vũng Tàu… và dàn cảnh cho “cựu
chiến binh” đến gây sự phá rối thư viện Viện Hán Nôm cho các nhà báo có thẻ
viết phóng sự.
Nhờ lãnh đạo và côn đồ phối hợp tác chiến, CAVN mới hồ hởi bắt
giam anh Nguyễn Công Nhựt ở Bình Dương, rồi gạ tình vợ anh Nhựt, rủ vào khách sạn
để …tìm đường cứu giúp. Hay điềm nhiên dàn cảnh bắt giữ Blogger An Đổ Nguyễn rồi
khám xét toàn thân nạn nhân như một nhục hình để trả thù/gây sốc để giải trí.
Nhờ lãnh đạo và côn đồ phối hợp tác chiến, các chuyến Dã ngoại
Nói chuyện Nhân quyền đã có cơ hội bắt tay với hung thần triều Sản. Lực lượng
an ninh ở đây đã thành công vượt chỉ tiêu với đầy đủ hình ảnh thương tích của
gia đình Blogger Nguyễn Hoàng Vi.
Nhờ lãnh đạo và côn đồ phối hợp tác chiến, đội bóng No-U (Hà Nội)
cũng đã có dịp chạm trán với một băng đảng nổi tiếng hung hãn, thiện chiến, có
uy nhất nhì của Thủ đô vì Hòa bình của Việt Nam.
Nhờ lãnh đạo và côn đồ phối hợp tác chiến, tội phạm đầu gấu Nguyễn
Khắc Tú, biệt danh Tú Khỉ, từng bị tòa án kết án 1 năm tù, nhưng chỉ bị tạm
giam 5 ngày rồi được tại ngoại để tiếp tục khủng bố doanh nhân trong vùng. Cụ
Nguyễn Văn Nhương, thôn Chi Lăng, xã Đại Tập dè dặt nhận định: “Công an
huyện có khi cũng bảo kê cho bọn nó, nên nhiều sự việc trắng đổi thành đen và
đen lại đổi thành trắng. Đội 5 chúng tôi mọi người rất bất bình, người ta bảo
bây giờ còn biết tin vào ai nữa”. Công an huyện không huỡn để bảo kê miễn phí.
Nhiệm vụ hàng đầu của mọi đầu gấu là… chung chi, bắt đầu từ trước cả thời Năm
Cam và chưa biết bao giờ dứt. Nói cách khác, đầu gấu cung phụng cho công an để
được công an bảo kê cho hoạt động trong địa bàn trách nhiệm. Cả hai đều có nhiều
xác suất trở thành trọc phú đen hay đại gia đỏ. Chỉ riêng nhân dân là nạn nhân
duy nhất của mọi nhiễu nhương. Thiếu tướng CA Phan Anh Minh đã thành khẩn khai
báo và thống thiết than van trong bài phân tích sâu sắc “Nhiều băng nhóm xã hội đen chi phối cán bộ” trên
VietnamNet.
Tác giả bài báo “Nhiều băng nhóm xã hội đen chi phối cán bộ” |
Nhờ lãnh đạo và côn đồ phối hợp tác chiến, vụ việc Trần Văn Lâm
(công an viên thôn 2A, xã Ea Mnang, huyện Cư M’gar, tỉnh Đắc Lắc) ăn trộm xe
máy Honda Air Blade đem bán… hay vụ việc Nguyễn Văn Kính (công an viên xã Phú
Trạch, huyện Bố Trạch, tỉnh Quảng Bình) hiếp dâm thiếu nữ trong xã, bị phát
giác, bèn nổ mìn giết người bịt miệng… hay chuyện “cháu chú Nhanh” ở
Hà Nội… đều trở thành chuyện muỗi.
Nhờ lãnh đạo và côn đồ phối hợp tác chiến ở tầm chiến lược/chính
sách cấp quốc gia, lực lượng an ninh toàn quốc đã lần lượt nâng cấp hoạt động
lên hàng côn đồ đại gia ở bậc tỷ phú đô-la:
1) Công an thuê đầu gấu làm “công vụ” khủng bố dân lành;
2) Công an dùng đầu gấu phe phẩy kiếm ăn lẻ trên giới tư thương,
buôn lậu và gái điếm;
3) Đầu gấu và tội phạm mãn án mua đường đăng ký vào đại học an
ninh;
4) Công an và đầu gấu ăn chia đồng đều trong mọi phi vụ, tính cả
hệ thống dọc của công an;
5) Guồng máy công an vận hành theo phong thái và kỷ luật giang hồ,
với kỳ vọng trấn áp được dân;
6) Đầu gấu vượt mặt công an, tự phát triển thành mafia xã hội
đen theo chiều rộng và cả chiều sâu;
7) Đầu gấu lệnh ngược cho công an địa phương chạy việc cho
chúng;
8) Đầu gấu thuê công an trung ương trừng trị những công an địa
phương dám cãi lệnh các “bố già”.
Nguyễn Văn Mười Hai, Đường Sơn, Minh Phụng, Năm Cam… đều thuộc dạng
đầu gấu thăng ngạch quá tầm thứ trưởng/cận trung ương nhưng chưa đủ sức làm hài
lòng mọi phe cánh trong BCT. Đại tá An ninh Lương Ngọc Anh, dù có công thực hiện
nam nhân kế trong phi vụ in tiền polymer, cũng tạm gọi là một dạng đầu gấu cao
cấp, song vẫn chưa đáng được xếp vào hạng côn đồ thượng tầng đảng. Thượng tướng
CA Nguyễn Văn Hưởng, cho dẫu từng bị Đại sứ Mỹ Michael Michalak đánh giá thấp về
trình hiểu biết, cũng không giỏi lý thuyết chủ nghĩa bên đảng, nhưng đích thực
là một dạng côn đồ quyền quý bên chính phủ.
Ở hàng đỉnh điểm đó, các đầu gấu thượng thặng trong phủ tể tướng
đều có những danh thiếp thuộc phân cục “siêu nhân”, cỡ Bầu Kiên, Dương Chí
Dũng, Trầm Bê, Tư Thắng… Chí ít cũng phải ở tầm cỡ như Hội (Bitexco), Tiền (An
Bình Bank), Bắc Hà (Đầu Tư Bank), Mười Rua (Sài Gòn Bank), Hùng (Lilama), Ngọc
Minh (Tổng Cty Hàng Không VN), Don Lâm (Vinacapital), Hùng (Savico), Trương Gia
Bình (FPT), Bầu Đức (HAGL), Ms.Lâm (Cty Hoa Lâm), Ms.Hiền (Cty Bình An Cần
Thơ), Ms.Nga (Vincom), Ms.Phượng (Bản Việt)…
***
Tựu chung, hệ thống dư luận dân gian có ít nhất hai luồng ý kiến
ngược chiều nhau về hướng phát triển đại trà và bền vững của dàn côn đồ cấp quốc
gia:
Một là, nhẹ nhàng báo động hoặc nặng nề lên án nhà cầm quyền hồn
nhiên dung túng đám cán bộ móc ngoặc và dung dưỡng cho côn đồ sống hùng sống mạnh
ở mức chi phối toàn bộ sinh hoạt xã hội bằng luật giang hồ.
Hai là, khuyến khích nhà cầm quyền đẩy mạnh nỗ lực “phối hợp
tác chiến” với xã hội đen để tiến đến sự hợp nhất toàn bích của độc tài với
lưu manh
Xem ra hướng thứ nhì có vẻ thắng thế, bởi nhờ vậy, từ thấp tới
cao, người ta có thể nhận diện rõ nét với độ phân giải cao hầu hết những chân
dung ngạ quỷ và vị thế vỡ trận chuột chạy cùng sào. Cấp địa phương như cỡ Công
an viên Trần Văn Lâm/Nguyễn Văn Kính, hoặc trung tá CA Nguyễn Văn Ninh/Hoàng Trọng
Dũng… Cấp trung ương như đám gia nô bầy đàn của tể tướng phá nát nền kinh tế nước
nhà.
Từ đó, tầm hoạt động của dàn côn đồ cấp quốc gia đã, đang và còn
sẽ rộng đường “vươn ra biển lớn”:
Ngày 13/5/2013, hai công ty của Việt Nam là Hoàng Anh-Gia Lai và
Tập đoàn Công Nghiệp Cao Su Việt Nam đã bị tổ chức bảo vệ môi trường Global
Witness tố cáo đích danh là thủ phạm tàn phá thiên nhiên ở Lào và Campuchia, hối
lộ cho các quan chức địa phương để cướp đất của những sắc tộc thiểu số ở các
vùng này nhằm khai thác cao su cung cấp cho Tàu Cộng.
Ở chiều ngược lại, nhưng đi trước nhiều bước, Hội nghị Thành Đô
từ cuối thế kỷ 20 đã long trọng đánh dấu sự kết hợp của băng đảng Côn đồ Quốc tế
giữa hai bộ phận: Phía Việt Nam là bọn Côn đồ Bán nước, và phía đối tác ở “bên
kia biên giới” là bọn Côn đồ Cướp nước.
Cũng từ đó, giới quý tộc Côn Đồ Đại Gia đã chính thức và công
khai đặt tên cho lực lượng An Ninh cùng quẫn toàn phương vị và đang quẫy đạp tứ
bề là: CÔN AN.
Âm Binh Vật Phù Thủy nào phải đâu là chuyện thần thoại/hoang
đường!
14-05-2013 – Kỷ niệm 58 năm ngày ký Hiệp Ước Vácsava, đương đầu
với khối NATO, chính thức lên nòng cuộc chiến tranh lạnh của thế giới đối cực.
Blogger Đinh Tấn Lực
No comments:
Post a Comment