Dân Làm Báo - Hình ảnh của Phương Uyên, Nguyên Kha áo trắng tinh khôi trong phiên tòa đã trở thành dáng đứng Việt Nam của thế kỷ 21. Những lời phát biểu của Uyên và Kha đã làm rúng động lòng người. Hai sinh viên đã hy sinh quãng đời đẹp nhất và tự do quý báu của mình - bằng hành động - định nghĩa thế nào là lòng yêu nước, thế nào là bản tính can trường, bất khuất của nòi giống Việt. Hai bạn đã trở thành nguồn cảm hứng của nhiều người với những ngôn từ, những câu thơ đẹp nhất, thương yêu nhất dành cho hai bạn. Dân Làm Báo xin phép nhiều tác giả, được chuyển đến các bạn trong thôn những bài thơ tha thiết ấy trong cùng một entry này.
*
Hoa hồng này gai nhọn trái tim ngông
Nụ cười Uyên ai lấy mất mơ mòng
Bản án ấy thôi rồi sông nước cạn
Dáng ai thiên thần quỷ dữ tan hoang
Cũng bởi nhờ mưa, nắng biết thương nàng
Chống ngược dòng đời nhẹ phút ly tan
Hoa hồng nở vì ai nở muộn màng
Không cho hoa nở cười tặng nhân gian
Môi ngoan của Uyên thanh xuân lỡ làng
Mắt ngời ngời Kha dõng dạc hiên ngang
Đi tìm giấc mơ trôi giữa tháng ngày
Xin mây quên ngủ trên áo vai ngay
Ngoài kia Biển Đông nơi đây án đày
Biết còn nhân sinh khánh kiệt niềm may
Phải tội em tôi yêu nước thương nòi
Én từ xuân đẹp sẽ về biển khơi
Tuổi trẻ ơi hãy là tấm gương soi
Phiên tòa ô nhục rồi cáo chung thôi.
Người ta nói về em với vô số mỹ từ
Có lẽ tôi không nói được hay đến vậy
Nhưng tôi nhìn kỹ em, và thấy
Bóng hình em quanh đây
Là em gái tôi
Là em nhỏ đang cười trong nôi
Là những học trò bé con đang tung tăng đâu đó
Cái nụ cười hồn nhiên muôn thuở
Như chồi xuân hé nở
Trong sáng đến tận cùng chất sống Việt Nam
Nụ cười ấy nay vào nhà giam
Trả giá cho những điều họ dạy em: yêu thương, căm ghét...
Những giáo điều con vẹt, không và không bao giờ dành cho ai muốn sống thật với đời Và em cười...Rửa tội cho tôi Một bỉ phu lưng dài vai rộng chỉ biết còng lưng kiếm sống Trời đâu quá cao, đất nào quá rộng? Vòng nhân gian nửa thế kỷ ma làm Cả rừng người thành đàn vịt lặng câm Trong “đàn vịt” ấy liệu có ai ghét em không nhỉ? Tôi không tin. Vâng, chắc chắn là không, trừ khi người hóa quỷ Kẻ thù của em là Ý thức hệ điên cuồng – vòng kim cô bá đạo của đám cướp đường! Trong vòng kim cô ấy Một lũ nửa đỏ nửa xanh run như cầy sấy … Em - thiên nga trắng lội Trên cóc nhái bùn lầy Soi sáng cửa Tương Lai Bằng nụ cười thánh thiện.
Tặng Uyên - Kha
em lấy máu mình viết hịch
Hai mốt tuổi đời
trước vành móng ngựa hiên ngang
Anh thấy em cùng Nguyên Khang
Làm bọn công an
Và lũ quan Tòa cúi mặt.
Chúng hổ thẹn ư !
Anh thấy chừng như vậy
Xét xử người
chẳng dám nhìn thẳng mặt tội nhân
Chúng em là ngọn đuốc soi đường cho tuổi trẻ
Là vầng hồng sắp sửa chớm bình minh
Hỡi lũ tham quan
đám bạo tàn vô tổ quốc
Mười sáu tên
Có thấy nhục trong lòng
Nhìn kỷ đi tuổi trẻ với non sông
Bây cố ép vẫn nụ cười ngạo nghễ
Ngày mai đây Việt Nam khô máu lệ
Cám ơn hai em và những ngọn đuốc mở đường
Phương Uyên, Nguyên Kha
Vững chí nhé! những em thương.
cho bác xem hình cô này nhé
xem nào, cô ấy mặc áo trắng
đeo kính cận
tóc búi cao
gương mặt thanh tú
trông như một sinh viên
mà lại đứng trước vành móng ngựa
cô ấy phạm tội gì thế?
bị tòa kết án 6 năm tù và 3 năm quản chế
bạn cô phải chịu 10 năm tù và 3 năm quản chế
mà bị bắt đem ra tòa xử rồi kết án tù nặng như thế
chẳng lẽ Đảng và nhà nước Cộng Sản
muốn dân ta sống lại thời Bắc Thuộc hay sao?
lại gánh hàng rong ra tòa thì khổ
còn những người cầm bút như ông
phải lên tiếng phản đối chế độ CS tay sai Bắc Kinh
bênh vực cho mấy người trẻ yêu nước
chứ đừng có mà dửng dưng
chỉ lo chơi trò bày hàng chữ nghĩa!
Người nữ sinh viên Sài gòn
Áo trắng sờn vai, mong manh cất cao lời hịch:
Một năm bắt đầu bằng mùa xuân... đời người khởi đầu bằng tuổi trẻ...
Nhưng em ơi, người con gái Việt Nam yêu nước anh hùng,
Gần cả một thế kỷ qua đất nước ta nào có được mùa xuân,
Lừa bịp phản trắc lên ngôi thuở em còn chưa hiện hữu
Xẻ dọc Trường sơn để đến nỗi
nước non nầy!
Cô gái Việt nam khó nghèo bèo bọt bán thân xa
Biển đảo quê hương, đất đai đầu nguồn hiến dâng cho giặc.
Bốn tốt mười sáu chữ vàng nhắc chi cho càng thêm nhục
Lũ mười sáu tên nuốt nhục quên mối thù nhà.
Rợ Tàu xâu xé biên cương, chúng mỉm cười đồng lõa
Tay súng tay dao chúng quay lại xâu xé dân mình!
Em ơi, người nữ sinh viên Sài gòn anh dũng
Rồi cũng có một ngày, năm tháng lại bắt đầu bằng một mùa xuân!
*
Người con gái quê tôi
Của bao đồng lúa chín rực vàng tươi
Của những bến đò tấp nập người mua bán
Trái cây tươi ngọt thấm tình thương
Siêu thị, xe hơi tấp nập người qua
Quán xá thâu đêm, phố phường đông đúc.
Tiếng nhạc xập xình khói thuốc, cà phê
Chỉ có hai mùa một nắng hai mưa.
Nắng thì oi bức, khô khan đồng nội
Mưa thì bùn lầy nhếch nhát lối đi.
Dạt dào hơn biển cả quê hương
Thấm đậm tình quê như hồ Suối Đá
Tưới mát quê em trong cơn nắng tháng 3
Giặt trong thù ngoài đầy dẫy khắp quê hương
Em hiên ngang đứng lên làm Cách Mạng
Thức tỉnh thanh niên trước vận mệnh nước nhà
Cùng Đinh Nguyên Kha thắp đuốc cho quê hương
Chỉ rõ đâu là hiểm họa trước mắt
Chỉ một lòng vì Nước vì Dân
Nào là bắt cóc, đánh đập, ép cung
Của lũ "côn an" ngang tàng xấc láo.
Chỉ ác với dân, khiếp nhược trước Tàu thâm
Không có gì cản bước lối Em đi
Ngay trước kẻ thù Em ngang nhiên tuyên bố
Em một lòng tranh đấu cho quê hương
6 năm tù giam để bóp nát trái tim Em.
Để giết chết đóa hoa đang tươi thắm.
Tuổi đôi mươi đang nở thắm giữa rừng hoa.
"Tôi không cam lòng cho bản án phi nhân"
Nhưng em đâu biết hết lòng dạ người Cộng Sản
Luật pháp à? cái gì đó? cái chi chi...?
"Triệu Con Tim, Tiếng Nói" tiếp theo
Của 90 triệu con tim nước Việt
Của bao hồn thiên sông núi Việt Nam
6 năm tù rồi cũng sẽ qua đi
Rồi Em sẽ thấy một ngày tươi sáng.
Hàng triệu người, người sẽ đứng đón Em.
Sẽ không còn đầy dẫy bất công
Sẽ thấy đường mang tên Minh Hạnh
Cùng Tạ Phong Tần ở góc phố thân thương
Cùng Công Nhân, anh dũng hiên ngang
Sẽ thấy Điếu Cày tự do cùng ống điếu
Một sĩ quan đại tá Kim Anh
Luận tội bầy khỉ đỏ gian manh
Em sẽ thấy một Thanh Nghiên duyên dáng
Đoàn Văn Vương cầm súng bảo vệ dân
Là Bà Trưng, Bà Triệu của ngàn xưa
Là Bùi Thị Xuân một lòng bất khuất
Tất cả cùng vì Nước, vì Dân
Sẽ cùng quê hương sống mãi thiên thu
Sẽ một ngày Em về với Mẹ Nhung
Tình mẫu tử sum vầy bất tận
*
Uyên ơi, Kha ơi!
Uyên ơi, Kha ơi!
Tôi tìm mãi mà chẳng kiếm ra lời
Để bày tỏ cảm tình với hai bạn
Tôi thật chẳng biết cách nào để sẻ chia cơn khổ nạn
Đang được trút lên hai bạn bởi những kẽ bạo tàn
Chỉ vì hai bạn đã nói điều toàn dân muốn nói
Kha ơi, Uyên ơi!
Hai bạn còn thật trẻ
Nhưng hai bạn thật cao lớn trong mắt tôi vì đã không quỳ gối
Trước một bộ máy bạo quyền độc ác nhất hành tinh
Một bộ máy chuyên đàn áp dân của mình
Nhưng trước ngoại bang thì cuối đầu xu nịnh
Thượng Đế ơi!
Nếu ngài thật sự anh minh
Xin chắp cho Phương Uyên đôi cánh
Để em bay về với vòng tay yêu thương
Xin tiếp cho Nguyên Kha sức mạnh
Để em đạp văng đi bốn bức tường
Đang giam hãm em và chín mươi triệu người thương
Trong vòng độc tài bệnh hoạn
Xin ngài dùng quyền năng vô hạn
Khiến cho tất cả người Việt trong đó có con
Vượt qua được nỗi sợ hãi
Nỗi sợ hãi trước những kẻ độc tài gian ác
Cho chúng con đối mặt với hiểm nguy rình rập mà vẫn cất cao tiếng hát
Cho chúng con thấy được sức mạnh là ở chín mươi triệu người chúng con
Chứ không ở ba triệu tên đảng viên độc ác
Dẫu trong tay chúng có xe tăng đại bác
Hai bạn trẻ của tôi ơi!
Hai bạn đã vượt qua được sự sợ hãi
Đó là điều tôi kính phục ở hai bạn
Giờ đến lượt chín mươi triệu người còn lại
Nếu muốn đất nước này còn có một ngày mai
Trần Đại Nam
No comments:
Post a Comment