Paulo Thành Nguyễn - "...Những thanh niên theo ngành công an thì ít nhiều gì cũng có một lý tưởng nào đó. Có thể dựa vào mối quan hệ, có thể là vì gia đình, cũng có thể muốn dấn thân bảo vệ cho công lý, bảo vệ đất nước…Nhưng qua thời gian mấy năm nhồi nhét, lập trình trong đầu tư tưởng và những lý luận một chiều, dần dần não trạng mất đi tính nhận định đa chiều và co rút lại trong những thông tin đã được lập trình sẵn: “còn đảng còn mình”..."
- Các anh biết con người khác con vật ở điểm nào không? Đó là con người là động vật có lý trí, biết suy nghĩ về những hành động của mình.
- Ờ, con vật là mấy con bị bắt ở trên quận Nhất đó! (ám chỉ anh Điếu Cày, Tạ Phong Tần và anhbasaigon đang trong phiên tòa).
- Nếu anh nói như vậy thì anh hoàn toàn không đủ tư cách và không – đủ – nhân – cách để nói chuyện với tôi!
- (Mặt đỏ) gằn giọng: hm… em hơn anh cái gì mà em nói anh không đủ tư cách?
- Tôi không hơn nhưng tôi chỉ khác anh một điều: Tôi là người biết tự chủ, tôi biết những việc tôi làm và tôi làm những việc tôi thích. Còn anh, anh là người công cụ, anh chỉ biết làm theo lệnh như một cái máy mà chính bản thân các anh không hiểu hết công việc của mình nó có ý nghĩa gì. Các anh chỉ là phương tiện bị người khác điều khiển mà bất chấp đúng sai. Các anh tự vấn lại lương tâm mình xem việc bắt ép tôi vào đây có đúng không?
- Im lặng…
Đó là đoạn nói chuyện cuối cùng với các anh an ninh trong đồn công an quận 3. Theo cách nói chuyện tôi đoán hai nhân viên an ninh này chắc là lính mới khoảng 3, 4 năm trong ngành. Ngoài ra, qua ánh mắt họ tôi nhận thấy họ vẫn còn một chút gì đó lương tâm của một con người. Sỡ dĩ họ đối đáp lại những câu hỏi của tôi chỉ để tự đánh lừa bản thân là họ đang làm việc đúng, để họ khỏi phải áy náy về những việc làm của mình.
Qua nhiều lần va chạm và làm việc với nhiều an ninh thì thực lòng mà nói tôi chỉ bức xúc về hành động của họ chứ không hề thù ghét con người họ. Trái lại, có lúc tôi còn thấy thương cảm vì suy cho cùng họ cũng chỉ là nạn nhân tạo ra từ một cơ chế mà có thể chính họ không hề hay biết về điều này.
Những thanh niên theo ngành công an thì ít nhiều gì cũng có một lý tưởng nào đó. Có thể dựa vào mối quan hệ, có thể là vì gia đình, cũng có thể muốn dấn thân bảo vệ cho công lý, bảo vệ đất nước… Nhưng qua thời gian mấy năm nhồi nhét, lập trình trong đầu tư tưởng và những lý luận một chiều, dần dần não trạng mất đi tính nhận định đa chiều và co rút lại trong những thông tin đã được lập trình sẵn: “còn đảng còn mình”
Như từ lâu, con người đã biết rằng những cuộc hôn nhân cùng dòng máu sẽ có nguy cơ tạo ra những trẻ khuyết tật bẩm sinh. Đó là những nhân tố của sự thoái hóa nơi con người. Tư tưởng con người cũng vậy! Nếu ở mãi trong một tư tưởng mà không đón nhận những điều khác biệt sẽ sinh ra những quái thai của tư duy và dị tật của suy nghĩ. Điều này đã được các anh an ninh bộc lộ rất nhiều qua những lần làm việc. Những khái niệm, những lời nói, những định nghĩa bất bình thường ở một xã hội văn minh được các anh trình bày tự tin và đầy tự hào như một đứa trẻ.
Nói vậy không có nghĩa là tất cả ai làm an ninh đều vô tri, có một số người tôi biết cũng có nhận thức và biết lắng nghe sự khác biệt, tuy chỉ trong một giới hạn có thể. Nhưng chừng nào các anh không dám suy nghĩ và đón nhận những sự khác biệt, không dám sống chính với lương tâm mình thì các anh vẫn là người – công – cụ.
An ninh mặc áo trắng đưa cử chỉ thô tục khiêu khích người chụp hình. Đây là bốn gương mặt nổi bật về đàn áp người dân bất đồng chính kiến của an ninh thành phố.
Anh ninh nghe điệm thoại là người nói "nhân dân có nhiều loại". Trong lúc bao vây ngăn cản đến phiên tòa.
Hai an ninh bên trái lấy SH biển số 16 - 8888 chặn đầu xe. Tên mặc áo khoác sọc trắng lao vào giựt chìa khóa.
26.9.2012
No comments:
Post a Comment