Saturday, September 29, 2012

VỀ SỰ QUAN TRỌNG CỦA TIẾNG ANH

Thoát Vòng Nô Lệ (Danlambao) - Hôm nay blog danlambao có đăng một bài viết bằng tiếng Anh hay và có ý nghĩa về nhiều mặt. Đây là sự tình cờ khá trùng hợp với sự suy nghĩ của bản thân tôi từ bấy lâu nay, nhất là sau khi nhà cầm quyền đưa ra những bản án khắc nghiệt cho các bloggers, những bản án tàn ác và man rợ nhất từ trước tới nay trong lịch sử Việt Nam và loài người.

Trong vụ việc gây chấn động này, ngoại trừ các tổ chức chính thống vẫn theo dõi tình trạng nhân quyền ở VN từ trước đến nay như Human Rights Watch, RFI, Amnesty International..., thì các mạng xã hội Twitter, Facebook (tiếng Anh), các báo mạng như CNN, Yahoo và hàng trăm ngàn nơi khác,...đã không hề hoặc đề cập rất ít đến bản ác khắc nghiệt dành cho các bloggers Việt Nam. Như vậy, nhìn chung, có phải chúng ta đã thất bại trong công cuộc ngoại vận, thất bại trong việc đánh động lương tâm của toàn thế giới, đặc biệt là cộng đồng nói tiếng Anh ở các nước dân chủ phương Tây? Có phải đây là một trong những mắc xích cuối cùng phải gỡ trong công cuộc tranh đấu giành lại tư do dân chủ cho đất nước? 

Một trong điểm khác biệt giữa Việt Nam và Miến Điện, giữa bà Aung San Suu Kyi và các nhà dân chủ Việt Nam là khả năng ngoại ngữ. Về lòng can đảm, nhân cách và tinh thần nhẫn nhục chịu đựng thì các nhà dân chủ của chúng ta không hề thua kém ai, nhưng về ngoại ngữ thì lại thua hẳn (có lẽ chỉ có một vài trường hợp ngoại lệ như Lê Công Định, BS Nguyễn Đan Quế...) Nếu các nhà dân chủ Việt Nam có thể nói tiếng Anh lưu loát như bà Aung San Suu Ky thì họ dễ tìm sự đồng cảm và ủng hộ hơn của đại đa số những người yêu tự do dân chủ trên thế giới. 

Trong đại đa số những người yêu dân chủ khác thì hầu như vốn liếng tiếng Anh rất hạn chế. Không nói đến người Việt trong nước do điều kiện tiếp xúc học tập còn chưa được thuận lợi, rất nhiều người ở phương Tây đã mấy chục năm nay mà khi cầm bút viết một bài tiểu luận bằng tiếng Anh cũng gặp không ít khó khăn. Vì vậy, khi người dân chủ bị đàn áp khốc liệt, thì người Việt yêu nước chỉ có đủ khả năng phản kháng bằng tiếng Việt, thực chất là "chửi cho nhau nghe". Bạn bè thế giới, khách du lịch, những người kinh doanh nước ngoài có mấy ai biết được để mà có phản ứng thích hợp với một trong 4 chế độ mọi rợ nhất còn tồn tại trên trái đất này. 

Rốt cuộc vấn nạn chế độ "Cộng Sản" độc tài, tàn ác, toàn trị, láo toét vẫn còn đó, vẫn tiếp tục thành công trong việc lừa bịp thế giới và thu hút khách du lịch, kinh doanh nước ngoài, vì người Việt yêu nước đã và đang thất bại trong một mặt trận lớn: ngoại giao, ngoại vận, vì đã phí quá nhiều thì giờ vào việc dùng tiếng Việt để chỉ trích chính quyền, (bắt đầu từ năm 1975, đã gần 40 năm rồi!) vì không đủ vốn liếng ngoại ngữ để đánh động lương tâm cũng như tranh thủ sự ủng hộ của bạn bè quốc tế. 

Còn nhiều khía cạnh khác nữa về sự cần thiết của tiếng Anh trong công việc đấu tranh cho một nền dân chủ thật sự, đặc biệt là liên quan đến vai trò quan trọng của tiếng Anh trong việc một thiết lập một nền văn hóa mới, một trật tự tư tưởng mới cho dân tộc, để giải tỏa chính sách giáo dục ngu dân (thực chất là muốn đưa giới trẻ trở lại vòng kềm kẹp của tư tưởng phong kiến) của nhà cầm quyền hiện nay, tôi sẽ đề cập đến trong một bài viết sau. 

Mấy ngày nay, lòng tôi ray rức không nguôi, buồn phiền và cảm thương cho các anh Điếu Cày, chị Tạ PhongTần, các anh Cù Huy Hà Vũ, Trần Huỳnh Duy Thức, Lê Công Định và hàng trăm người can đảm đi trước đã vì đại nghĩa xả thân. Nhưng tôi đã tự hứa với mình, không vào web và comment để chửi bới hay kêu gọi lòng "nhân đạo" từ phía nhà cầm quyền nữa vì chuyện này chúng ta đã làm từ gần 40 năm nay, rốt cuộc như nước đổ là môn mà thôi. 

Tôi đang trong quá trình thực hiện một trang web dạy tiếng Anh, dành riêng cho người Việt, dựa theo cách phát âm đặc thù của tiếng Việt (giọng chuẩn - Bắc - và giọng không chuẩn), chuyên thảo luận, đọc và viết các lá thư, tiểu luận tiếng Anh về các vấn đề tự do, dân chủ, dành riêng cho những người yêu dân chủ để học hỏi (trong đó có cả tôi), và tôi đặc biệt sẽ tặng trang web này cho các bạn trẻ yêu dân chủ ở Việt Nam, hy vọng có thể giúp họ trau giồi tiếng Anh để có thể dễ dàng dùng nó chuyển tải thông điệp chính trực của mình cho bạn bè thế giới. Thêm vào đó, Đức Đạt Lai Đạt Ma trong lúc nói chuyện với các Phật tử đến từ VN đã phát biểu: "Phải dạy cho con cái tư tưởng tự do". Đây là thông điệp quan trọng có ý nghĩa mà mỗi người yêu dân chủ ở Việt Nam phải lưu ý tới. Bạn đấu tranh cho tự do dân chủ nhưng lại gửi con tới mái trường XHCN để bị nhồi nhét là "tiên học lễ hậu học văn", và học lịch sử Đảng bắt đầu từ bậc Tiểu Học, là một điều mâu thuẫn khá lớn rồi. Nhưng khổ nỗi, không làm vậy không được, vì tương lai bản thân, các cháu phải được học hành tới nơi tới chốn trong xã hội mà chúng đang sống chứ? Khi nào chúng ta có thể tìm ra câu trả lời cho mâu thuẫn này thì mới hy vọng phá vỡ được vòng kềm kẹp của chế độ bất nhân hiện nay. 

Người Cộng Sản không sợ bị chửi bới. Chúng đã nhẵn mặt từ 40 năm nay rồi. Nhưng chúng sợ bị thế giới cô lập, sợ mất nồi cơm, sợ mất khách du lịch, sợ mất đầu tư nước ngoài. Mỗi người yêu dân chủ phải học tiếng Anh, phải dùng tiếng Anh như tiếng mẹ đẻ, phải là những người "nói/viết tiếng Anh trên đất Việt", để có thể tự mình dạy dỗ cho con cái tư tưởng tự do, không cần đến mái trường nô lệ; để tìm bạn bè, đồng cảm, ủng hộ từ đại đa số các dân tộc nói tiếng Anh yêu tự do trên thế giới, để cùng nhau gióng lên tiếng nói chính nghĩa, để kêu gọi nhau cùng xa lánh, cô lập chế độ hiện tại như những con chó ghẻ, để cho chúng biết rằng ở thế kỷ 21 này không thể hành xử với đồng loại như trong thời bán khai. 

Phải thay đổi, phải làm một cuộc đại cách mạng bản thân và gia đình thì mới có hy vọng thay đổi tương lai cho đất nước. Chế độ thối nát này sẽ không bao giờ thay đổi vì lợi ích của quốc gia dân tộc. Bản án tàn độc, vô nhân đạo, dã man vừa rồi dành cho các blogger là một con tem đóng dấu rành rành lên những trang sử đau thương của nước Việt Nam, rằng nhà cầm quyền Việt Nam hiện nay đã mất hết tính người, tình người, chỉ còn lại động vật tính của loại thú dữ ăn thịt đồng loại, còn gì nữa để mà chúng ta trông chờ, hy vọng. Còn hy vọng, còn trông chờ là ở tự thân mỗi người mà thôi. 

Mong hẹn gặp lại ở bài viết kế tiếp. 


No comments:

Post a Comment