Lê Thiên (Danlambao) - Đôi lời dẫn:
Những lời tuyên truyền dối trá, người nghe biết là dối trá, nhưng được
cơ quan tuyên truyền nhại đi nhại lại, chúng sẽ thấm nhập vào tim óc
người nghe và rồi không ít người tin là thật! Thế thì tại sao chúng ta
không thể nhắc đi nhắc lại nhiều lần những điều có thật bị bưng bít? Sự
thật phải được sáng tỏ! Do đó, nếu phải nói, phải viết, nói đi, viết lại
để phanh phui những sự thật bị ém nhẹm, che giấu, thiết tưởng chẳng có
gì là quá đáng cả. Đó là lý do chúng tôi làm sống lại ở đây sự việc đã
từng một thời ôn ào trên báo chí lề đảng ở Việt Nam. Mong quý độc giả
đón nhận, góp thêm tiếng nói cùng tư liệu để tiếp tục vạch mặt bọn bán
nước hại dân núp dưới chiêu bài “nhân dân”.
“Đem một thước sông, một tấc đất… làm mồi cho giặc, thì phải tội tru di!” (lời Vua Lê Thánh Tôn)
Cách đây 3 năm, báo chí luồng đảng trong nước ầm ĩ chuyện UBND TP Đà Nẵng ngày 25/4/2009 công bố quyết định thành lập “huyện đảo Hoàng Sa” và bổ nhiệm ông Đặng Công Ngữ
giữ chức Chủ tịch UBND huyện này với nhiệm kỳ 5 năm (2009-2014), bên
cạnh đó người ta còn “đề xuất” mở môn lịch sử về Hoàng Sa làm “thí điểm”
cho học sinh Thành phố Đà Nẵng, dọn đường để môn sử ấy trở thành môn
học chính khóa cho sinh viên học sinh cả nước. Báo chí luồng đảng gọi
hai sự kiện ấy là hai “điểm son” của chế độ.
Bấy giờ chúng tôi lập tức có bài viết “Ai phản quốc? Ai bán nước?” vạch trần bề trái của hai “điểm son” ấy.
Trong bài viết ấy, chúng tôi trưng dẫn nhiều tài liệu minh chứng hành vi
bán nước của tập đoàn CSVN, một hành vi mang tính liên tục và tính kế
thừa từ lớp quan chức này tới lớp quan chức khác suốt chiều dài lịch sử
từ đầu thập niên 1950 đến nay.
Bức tranh rách cũ!
Đặng Công Ngữ |
Ở bài viết trên, chúng tôi quả quyết sự kiện “thành lập Huyện đảo Hoàng Sa” và việc “bổ nhiệm ông Đặng Công Ngữ giữ chức Chủ tịch Huyện đảo”
Hoàng Sa chỉ là một kịch bản tuồng hề mà Đặng Công Ngữ được giao thủ
vai kép hề để diễn tuồng một cách vụng về vô duyên kệch cỡm. Cái “UBND
huyện đảo” Hoàng Sa cũng chỉ là sản phẩm của bộ óc lừa đảo đẳng cấp quốc
tế! CSVN vẽ lên giấy những màn tuồng kịch ấy không ngoài mục đích lừa
phỉnh những người dân chất phác trong nước không có điều kiện kiểm chứng
lịch sử.
Cái gọi là sáng kiến môn “lịch sử về Hoàng Sa” cho sinh viên học sinh
cũng là đại bịp. Bởi lẽ, nhà cầm quyền CSVN sẽ giảng giải thế nào trong
giáo trình môn sử Hoàng Sa ý nghĩa và tác động của công hàm 1958 do Phạm
Văn Đồng ký tên đóng dấu? Giải thích thế nào về những cam kết của Ung
Văn Khiêm, đại diện đảng và Nhà nước Cộng sản Hà Nội với Trung Cộng về
Hoàng Sa và Trường Sa? Có biện bạch phân bua được không sự im lặng của
nhà cầm quyền Hà Nội biểu thị đồng tình với Trung Cộng trong việc chúng
đánh cướp Hoàng Sa năm 1974?
Mới đây nhất, dưới nhan đề “Giảng dạy chủ quyền biển đảo trong năm học mới”, báo Đất Việt của lề đảng trong nước ngày 01/9/2012 lại có bản tin: “Tại
TP. Nha Trang (Khánh Hòa), hơn 120 giáo viên, cán bộ chủ chốt của các
trường trung học phổ thông, các phòng giáo dục, trung tâm giáo dục
thường xuyên trên toàn tỉnh đã tham gia tập huấn chuyên đề “Chủ quyền biển đảo” do Sở GD&ĐT tổ chức.”
Bài báo nêu rõ: “Đây là hoạt động tiền đề nhằm triển khai việc giảng
dạy chủ quyền biển đảo đến các em học sinh trong năm học 2012- 2013. Các
giáo viên được tập huấn 4 nội dung: khái quát về biển đảo nước ta, tình
hình biển đảo hiện nay, quan điểm của Đảng về chủ quyền biển đảo; lịch
sử chủ quyền của nước ta - phần lãnh thổ thiêng liêng của Tổ quốc; giới
thiệu Trường Sa hôm nay và trách nhiệm bảo vệ biển đảo quê hương của thế hệ trẻ Khánh Hòa.”
Về hướng dạy và học sử, tờ Đất Việt cho biết; “Khối tiểu học chỉ truyền đạt nội dung giới thiệu về Trường Sa hôm nay, khối trung học cơ sở thêm phần lịch sử chủ quyền…”
Có phải vì Huyện đảo Hoàng Sa trực thuộc thành phố Đà Nẵng, và Trường Sa
thuộc tỉnh Khánh Hòa mà Đà Nẵng và Khánh Hòa có quyền làm chương trình
môn sử riêng Hoàng Sa cho học sinh Đà Nẵng và Trường Sa cho học sinh
Khánh Hòa không? Tại sao nó không là Chương trình từ Bộ Giáo dục? Công
hàm bán nước do Phạm Văn Đồng đóng dấu ký tên năm 1958 và hành động phản
quốc của Nhà nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa “gật đầu tán đồng” cho
Trung Cộng cưỡng đoạt Hoàng Sa bằng vũ khí, bạo lực và sát nhân năm 1974
phải chăng là hai trở lực chính ngăn cản tập đoàn CSVN tránh né lịch
sử?
Trong bài viết “Ai phản quốc? Ai bán nước?” chúng tôi đã chứng minh tính bất khả thi của “sáng kiến” kiểu thùng rỗng kêu to nêu trên như sau đây:
Chương trình chính khóa môn lịch sử Hoàng Sa
Trong bài báo “Dạy và Học lịch sử Hoàng Sa” (Lao Động số 93 Ngày 28/04/2009), ông Hà Văn Thịnh ghi nhận: “Ông
GĐ Sở GDĐT Đà Nẵng Huỳnh Văn Hoa cho biết, kể từ năm học 2009-2010,
lịch sử Hoàng Sa sẽ được giảng dạy trong chương trình chính khóa của các
cấp học ở Đà Nẵng!”
Ông Thịnh tung hô “Đà Nẵng lại đi đầu cả nước trong cách nghĩ, cách đặt và giải quyết vấn đề.” Và ông làm ra vẻ hoảng hốt la lên: “Chúng ta bỗng giật mình vì tại sao đến bây giờ con cháu mình không hề được học, được hiểu về lịch sử Hoàng Sa, Trường Sa...?”
Ông Hà Văn Thịnh còn hỏi: “Tại sao chỉ có Đà Nẵng dạy cho học sinh học, còn học sinh cả nước thì chưa? Tại sao Bộ GDĐT lại chậm trễ đến như thế trong cách giáo dục lòng yêu nước và tinh thần dân tộc?”
Bộ GDĐT của CSVN không “chậm trễ” đâu, mà chính là vì Bộ
này không thể qua mặt cái Bộ khác tuy là thứ Bộ không Bộ nào, nhưng lại
cái Bộ cao chót vót đầy quyền lực đứng trên mọi thứ Bộ của nhà nước và
cả Nhà nước. Nó cực kỳ to lớn, cực kỳ oai phong lẫm liệt. Quyền uy của
nó là tột đỉnh. Tên nó là Bộ Chính Trị Đảng CSVN. Nó đóng
vai trò đại chủ nhân, bao trùm, thống lãnh và “định hướng” mọi việc của
đất nước, thậm chí tùy tiện định đoạt cả họa phúc (họa nhiều hơn phúc
gấp bội) của toàn dân và của đất nước. Đến nỗi, một bản án dành cho một
người dân về tội chính trị… không phải do Tòa Án hay một bộ phận nào của
Cơ quan Tư pháp định đoạt, mà do Đảng áp đặt trước khi Tòa diễn tuồng
xét xử.
Vụ bauxite Tây Nguyên là một trong vô số điển hình cho thấy quyền quyết
định là ở Bộ Chính Trị Đảng CS, chứ không phải ở Quốc Hội hay Chính phủ.
Chính phủ là nô bộc, Quốc hội là bù nhìn và “nhân dân” là rác rưởi, ngoài lề. Bộ Chính Trị là Thượng Đế!
Trong bài viết hồi năm 2009, chúng tôi đã khẳng định: Còn lâu Bộ Chính
Trị mới để cho Bộ Giáo Dục & Đào Tạo mở chương trình chính khóa dạy
lịch sử đảo Hoàng Sa cho học sinh cả nước. Việc dạy lịch sử đảo Hoàng Sa
cho học sinh cả nước sẽ bắt buộc đụng chạm tới Đảng CSVN, đụng chạm tới
quá trình phản quốc của đám cầm đầu Đảng và Nhà nước CSVN từ trước tới
nay! Việc dạy lịch sử Hoàng Sa có nguy cơ đẩy Đảng tới chỗ tiêu vong khi
mà chương trình dạy và học lịch sử ấy xuất hiện nơi học đường với những
dữ kiện lịch sử đúng đắn trung thực. Bởi nó sẽ trở thành “gậy ông đập
lưng ông” đánh vào Đảng CSVN và các cơ chế của đảng này!
Vì vậy, dạy và học lịch sử Hoàng Sa, Trường Sa là chuyện viển vông đối với chế độ CS.
Chủ tịch Huyện đảo Hoàng Sa đâu rồi?
Ngoài ra, trong bài viết năm 2009, chúng tôi cũng đã mạnh mẽ thách thức
ông Đặng Công Ngữ và “Ủy Ban” của ông (UBND/Huyện đảo Hoàng Sa) hãy có
những động thái tích cực để chứng tỏ tính “nhân dân” hàm chứa trong “trọng trách chủ tịch Huyện” của ông lẫn các thành viên trong cái UBND của ông là bởi dân, vì dân, với dân, cho dân.
Chúng tôi cũng thách thức cả những quan chức bên trên ông (Thành phố Đà
Nẵng, Chính quyền Trung Ương, Bộ Chính Trị Đảng) dám ra tay cứu ngư dân
và mạnh tay giành lại Hoàng Sa về cho chủ nhân đích thực của nó: Việt
Nam.
Suốt 3 năm trường từ đó đến nay (2009-2012), “Chủ tịch” Đặng Công Ngữ
lặn đâu mất. Cái UBND “huyện đảo” Hoàng Sa cũng chẳng được nhắc đến một
lần nào trên các cơ quan truyền thông “luồng đảng”! Hay là Đặng Công Ngữ
đã rinh cả cái UBND bề thế của ông “tập kết” ở một nơi bí mật nào đó
trên quần đảo Hoàng Sa, mở căn cứ (mật khu) nằm vùng chống Tàu cứu nước?
Nhưng chúng ta không nên ảo tưởng về một cuộc “trường kỳ kháng chiến”
của ông Ngữ. Bởi vì:
Ông Đặng Công Ngữ trong tư cách Chủ tịch UBND huyện đảo Hoàng Sa đã bày tỏ thái độ gì chưa trước sự kiện cái website http://www.vietnamchina.gov.vn
là của chính phủ do Bộ Công Thương phụ trách đã để cho Trung Cộng thao
túng ngang nhiên đăng tải những bài viết bằng tiếng Việt hay dịch sang
tiếng Việt những nội dung ngợi ca những “thành tựu” của Trung Quốc cùng
quảng bá chủ nghĩa bá quyền bành trướng của họ trên Biển Đông?
Cụ thể là lời tuyên bố của bà Khương Du, phát ngôn viên bộ Ngoại Giao
Trung Cộng, được trình bày nguyên văn tiếng Việt trên trang www.vietnamchina.gov.vn ngày 29/4/2009 rằng: “Trung Quốc có chủ quyền không thể tranh cãi
đối với quần đảo Tây Sa [Hoàng Sa] cùng vùng biển xung quanh. Trung
Quốc và Việt Nam không tồn tại tranh luận đối với quần đảo Tây Sa.”
Trang web của Bộ Công Thương Việt Nam còn quảng bá lời tuyên bố của mụ Phương Du: “Cách
làm kể trên của phía Việt Nam [tức là cách dựng nên UBND huyện đảo
Hoàng Sa mà ông Ngữ được ủy thác làm chủ tịch] là trái phép và vô
hiệu”?
Một quan chức Nhà nước CSVN (trong Bộ Công Thương) dõng dạc tuyên bố: “Trang web là của ta, nhưng Trung Quốc phụ trách.” Nói như vậy khác nào nói “Đất đảo là của ta, nhưng Trung Quốc sử dụng!”
Ông Đặng Công Ngữ có hành xử nhiệm vụ chủ tịch của ông chưa để điều tra “tàu vận tải nước ngoài” là
tàu nào, của ai ngày 19/5/2009 đã đâm chìm một tàu đánh cá của ngư dân
xã Bình Chánh, huyện Bình Sơn, tỉnh Quảng Ngãi (tin từ báo Lao Động số
110 ngày 21/5/2009), tại khu vực đảo Hoàng Sa tức là vùng lãnh hải do
ông Ngữ trách nhiệm “trấn thủ?”
Ông Ngữ có dám làm gì không trước việc Trung Quốc vừa ra lệnh nghiêm cấm
các tàu nước khác “xâm phạm” vùng lãnh hải mà họ nói là thuộc chủ quyền
của họ đồng thời ngăm đe "trừng phạt'' tàu nước khác vi phạm lệnh cấm,
khiến hàng trăm tàu thuyền lớn nhỏ của ngư dân Việt Nam phải nằm phơi
tại các bến đỗ, và bản thân ngư dân cùng gia đình chờ chết đói? (Tuổi
Trẻ & VietnamNet ngày 02/6/2009).
Trên thực tế, “nhiều vùng nằm trong khu vực cấm này thuộc lãnh hải Việt Nam và ngư phủ Việt Nam đã nhiều đời khai thác hải sản tại đây.”
Trong khi đó, phía CSVN chỉ phát biểu lập lờ kiểu nước đôi mà Trung
Quốc đã quen thuộc và chắc chắn là hài lòng! CSVN chỉ sợ tổn hại đến
tình hữu nghị của hai đảng anh em, chứ đâu quan tâm gì tới chủ quyền VN
trên các vùng lãnh hải và hải đảo ấy hay tới sự an nguy của ngư dân Việt
Nam!.
Những điểm nêu trên đều xảy ra sau khi ông Ngữ nhận chức Chủ tịch huyện
đảo Hoàng Sa. Ông câm như hến. Người dân có quyền nghi ngờ rằng cái chức
chủ tịch của ông chỉ là chức giả, một thứ bánh vẽ dành cho bản thân ông
và thành phố Đà Nẵng và thậm chí chỉ là trò bịp đối với nhân dân cả
nước. Đồng thời, người dân cũng có quyền nghi ngờ về tính khả thi của
lời ông Ngữ long trọng thề nguyền nhân lễ ‘nhậm chức’ của ông: “Với cương vị Chủ tịch UBND huyện đảo Hoàng Sa tôi thấy rõ trách nhiệm của mình nặng nề hơn trước nhân dân.
Đây là mảnh đất thiêng liêng của tổ quốc, là máu thịt của tôi, của dân
tộc và của tổ quốc mình. Nhiệm vụ trước mắt của chúng tôi là sẽ tiếp tục đấu tranh để bảo vệ toàn vẹn chủ quyền lãnh thổ biển đảo Việt Nam. Hoàng Sa là của Việt Nam.”
Từ cái ngày “lịch sử” điểm son của chế độ
Từ cái ngày “lịch sử” 25/4/2009, ngày báo chí luồng đảng đánh trống khua chiêng tung hô “sáng kiến” thành lập “Huyện đảo Hoàng Sa” và hết lời ca ngợi Đặng Công Ngữ “nhà lãnh đạo đầy năng lực của Huyện đảo Hoàng Sa tân lập…” đến nay đã hơn 3 năm, người dân chẳng hề nghe thấy Đặng Công Ngữ làm gì cho “huyện đảo” ông đang nắm quyền cai trị.
Trong khi đó Hoàng Sa của Việt Nam lại bị bọn Hán tộc bắc phương biến
thành đặc khu quân sự của chúng! Ngày 19/7/2012, Quân ủy Trung ương
Trung Cộng lại chính thức thành lập “Cơ quan chỉ huy quân sự” của cái gọi là “thành phố Tam Sa”, đặt căn cứ trên đảo Phú Lâm thuộc quần đảo Hoàng Sa.
Chỉ hai ngày sau, ngày 21/7/2012, Trung Quốc lại tổ chức bầu cử “đại biểu Đại hội đại biểu Nhân dân khóa I của thành phố Tam Sa”.
Chúng trịch thượng và hung hăng ra lệnh cấm cản, xua đuổi không cho
Việt Nam khai thác dầu khí trong khu vực, để chúng ngang ngược độc quyền
trải đầy dàn khoan làm thu đoạt tài nguyên dầu khí vốn là tài sản của
Việt Nam. Chưa hết! Hàng ngàn, hàng vạn tàu đánh cá Trung Cộng ồ ạt tiến
ra Biển Đông, dày đặc trong khu vực Hoàng Sa và Trường Sa, độc chiếm
quyền vơ vét hải sản.
Từ ngày 25/4/2009 đến nay, biết bao tai họa dồn dập giáng xuống đầu ngư
dân Việt Nam và gia đình họ. Thuyền bè của ngư dân Việt Nam kiếm sống
trong hải phận Việt Nam không ngừng bị Trung Cộng xua đuổi, bắt bớ, bắn
đắm... Quân Trung Cộng liên tục leo thang khiêu khích, xâm chiếm trái
phép, cướp đoạt trắng trợn. Người dân cả nước ngóng trông “Chủ tịch” họ
Đặng cùng cái “Ủy ban” của đương sự cũng như trông chờ vào đám cầm đầu
thượng tầng từ thành phố Đà Nẵng (mà Huyện đảo Hoàng Sa trực thuộc) tới
Trung ương Đảng và Chính phủ.. Nhưng tất cả đều có vẻ như lặn sâu dưới
đáy đại dương mênh mông. Chủ tịch Huyện đảo Hoàng Sa! Thôi đi! Đừng bày
trò!
Thử tìm tung tích thế lực thù địch
Vì những mắc mướu với “đàn anh vĩ đại Trung Quốc”, nhà cầm quyền CSVN
không thể nào “đồng lòng”, “đồng tâm”, “đồng thuận” với dân nước trong ý
chí bảo vệ chủ quyền lãnh thổ, lãnh hải của quốc gia dân tộc. Đã vậy,
họ còn quy chụp các cuộc xuống đường biểu tình của người dân bày tỏ lòng
yêu nước chống quân xâm lược… là phản động, là chống phá, là thực hiện
âm mưu diễn biến hòa bình của các thế lực thù địch. Họ không còn chút
“sĩ diện quốc gia”, quyết tiêu diệt tinh thần yêu nước của người dân! Họ
ra sức truy bắt, đánh đập, tù đày bất kỳ ai tham gia hay cổ vũ biểu
tình yêu nước!
Sử dụng “bạo lực cách mạng” (Công an và Quân đội) không hiệu quả và có
thể bị quốc tế lên án, CSVN huy động côn đồ du đãng! Thậm chí lùa Công
an và Quân đội ra đóng vai “quần chúng tự phát”… theo khung “xã hội
đen”! Trong khi đó, với bọn ngoại xâm đích thị là kẻ thù của dân tộc,
đích thị là thế lực thù địch đang sờ sờ tác oai tác quái trên quê hương
từ biển đảo tới biên giới lẫn nội địa thì vẫn cứ “thắm thiết tình hữu
nghị đời đời bất diệt”, vẫn “mãi mãi không quên ơn các đồng chí anh em
luôn kề vai sát cánh”!
Trong bài viết “Công hàm 1958 Phạm Văn Đồng theo ‘lý giải’ của Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam”, chúng tôi có trích dẫn lời trách cứ của Dương Danh Huy rằng: “Điều
đáng buồn là thay vì nghiên cứu nghiêm túc nó có hiệu lực gì và tìm lý
lẽ phản biện nó thì có khi người ta lại đem nó ra để phê phán nhau,
v.v....” Ông Huy cảnh báo “người Việt không nên góp phần làm tăng giá trị tuyên truyền cho Trung Quốc.”
Chúng tôi xác nhận một lần nữa: TÁC NHÂN “làm tăng giá trị tuyên truyền”
cho Trung Quốc chính là Công hàm 1958 và các tác giả của nó chứ không
ai khác hay cái gì khác. Mỗi lần Biển Đông dậy sóng là mỗi lần Trung
Cộng mang cái Công hàm ấy ra làm chứng cớ. Có nhục không? Có đau không?
Kết luận
Như vậy, nói tới Công hàm 1958, chúng tôi không “nối giáo cho giặc”
Trung Cộng, không tạo cho TC cái cớ để Trung Cộng xâm chiếm đất nước
Việt Nam! Chính cái Công hàm ấy cùng các các giả của nó cũng như các văn
kiện cắt đất nhượng biển khác cho quân xâm lược phương bắc mới là thủ
phạm chính danh “nối giáo cho giặc”!
Nhà cầm quyền CSVN muốn giảm thiểu hay triệt tiêu giá trị của Công hàm ấy thì cứ tranh biện hơn thua với Trung Quốc đi!
Còn chúng tôi, người dân Việt, trong tư cách là thành phần của dân tộc
và Tổ quốc Việt Nam, chúng tôi có quyền và có bổn phận phải vạch mặt chỉ
tên kẻ phản quốc và hành vi bán nước của họ.
Với Tổ quốc và dân tộc Việt Nam, kẻ nào táng tận lương tâm đánh mất một
phần chủ quyền lãnh hải hay lãnh thổ của đất nước, kẻ ấy phải chịu tội
trước quốc gia và dân tộc! Tội ấy không nhỏ như vua Lê Thánh Tôn đã
truyền: “Đem một thước sông, một tấc đất… làm mồi cho giặc, thì phải tội tru di!”
Cả Vua Trần Nhân Tôn cũng đã từng nêu rõ: “… Cái họa lâu đời của
ta là họa Trung Hoa. Chớ coi thường chuyện vụn vặt xảy ra trên biên ải…
Họ gậm nhấm đất đai của ta, lâu dần họ sẽ biến giang san của ta từ cái
tổ đại bàng thành cái tổ chim chích. Vậy nên các người phải nhớ lời ta
dặn: Một tấc đất của tiền nhân để lại, cũng không được để lọt vào tay kẻ
khác. Ta cũng để lời nhắn nhủ đó như một lời di chúc cho muôn đời con
cháu."
No comments:
Post a Comment