Tuesday, September 4, 2012

CHÚT TÂM SỰ TỪ "VÒNG QUẢN CHẾ"!

Trần Đức Thạch
Ông Trần Đức Thạch ngày ra tòa

Thế là tròn một năm,tôi ra khỏi nhà tù nhỏ với hình phạt quản chế còn đeo đẳng. Đi đâu,làm gì cũng phải xin phép, báo cáo với công an. Các bạn thử hình dung xem tôi đã được tự do chưa? Hay đang bị hành xử một cách khắc nghiệt, tệ hại trong cái nhà giam lớn. Trong thâm tâm, bản án nhân danh nước CHXHCNVN đã tuyên với tôi chẳng có giá trị gỉ.Bởi nó thể hiện sự tàn bạo và ngu dốt của một chính thể lưu manh,độc tài. Nhưng nó lại là công cụ hữu hiệu để cho cái gọi là “Cơ quan chức năng”thực thi những thủ đoạn hèn hạ,bỉ ổi với tôi và những nhà đấu tranh đòi tự do dân chủ…
“Trói người ta lại rồi bảo bay lên”. Đây là cách đánh giá của cố nhà văn Nguyễn minh Châu về sự hành xử của nhà nước cọng sản việt nam với người dân.Hay nói như nhà thơ Anh Ngọc “Những xiềng xích phết mầu sơn đạo đức”đã được vận dụng hầu như phổ biến trong việc quản lý xã hội Việt nam suốt một thời gian dài.Và nay cách hành xử trơ tráo ấy vẫn được nhà cầm quyền thường xuyên áp dụng.Thực sự họ đang giết người không dao.

Tôi bị bắt đang khi đi lấy tư liệu để viết bài tại một nhà trọ ở quận Hà đông, thành phố Hà nội. Mọi vốn liếng tài sản đều bị chúng cướp phá thất thoát hết. Ra nhà tù nhỏ với hai bàn tay trắng và bị đày lên một huyện miền núi hừng hực gió lào của tình Nghệ an. Cái nơi mà hơn hai mươi năm trước tôi đã phải nói lời giã biệt sau khi cùng với anh Đặng văn Ký viết xong thiên phóng sự văn học “Đôi bạn tù”. Lần ấy tôi cũng phải vào tận Đắc lắc để lánh nạn bởi bộ nội vụ (tức bộ công an bây giờ)đã can thiệp vào nhà xuất bản Thanh niên về nội dung cuốn sách của chúng tôi. Sau này anh Hoàng Phong, giám đốc nhà xuất bản phải đưa bàn thảo vào tận Sài gòn đổi thành tiểu thuyết mới in ra được.Cũng viết về nội dung câu chuyện bị tù oan uổng của giảng viên đại học Nguyễn sĩ Lý trong vở kịch “Hai ngàn ngày oan trái”mà cả nhà Lưu quang Vũ và Xuân Quỳnh phải chết thảm khốc.Ngay từ hồi ấy, chúng tôi đã không phân biệt được đâu là công an, đâu là côn đồ du đãng trong cách hành xử của chính quyền. Đành phải chọn giải pháp “Tránh voi không xấu mặt nào”để mong thoát hiểm, tồn tại.
Phải thuê nhà ở ít nhất là ba năm thì chính quyền mới khôi phục hộ khẩu và làm giấy chứng minh thư lại cho. Đấy là điều kiện đầu tiên tôi được ưu tiên phải làm. Và tròn một năm nay chính quyền cũng chỉ quan tâm tới tôi có vậy. Còn việc giám sát tôi thi hành hình phạt quản chế thì khá chu đáo. Vài ba ngày lại có các chú an ninh đến nhà hỏi thăm “sức khỏe”và công ăn việc làm. Nhất là những hôm có tin Hà nội,Sài gòn chuẩn bị biểu tình thì các chú đến suốt. Phải tiếp các chú trong tâm trạng cảnh giác thường trực thì mệt ơi là mệt. Các cuộc viếng thăm của các chú thường kéo dài và tôi phải chịu đựng thời gian mang không khí ngột ngạt đó. Hàng ngày, tôi đi đâu, làm gì, họ đều cho người canh chừng biết hết, vậy mà còn bày trò vào tận nhà hỏi thăm như thể quan tâm lắm thì có phải đó là “Những xiềng xích phết mầu sơn đạo đức” không kia chứ.
Tôi còn sống và viết ra được những lời này các bạn thấy có lạ không? Vâng! Xin thưa: Nếu không có sự thương yêu đùm bọc của anh em bạn bè và bà con khắp nơi…Thì có lẽ tôi phải sang thế giới bên kia từ lâu vì hình phạt quản chế hà khắc của chính quyền. Có ai bị chặn hết đường sống mà tồn tại được không? Trường hợp của tôi đâu phải cá biệt. Nhiều anh em đấu tranh đòi tự do dân chủ trong nước hẳn cũng lâm vào hoàn cảnh như thế. Có người tìm cách trốn ra nước ngoài xin tị nạn chính trị để mưu cầu sự sống là chính đáng thôi.
Xin đừng nghĩ họ ham sống sợ chết. Họ cần phải tồn tại để tiếp tục đấu tranh. Dù họ ở đâu, làm gì nhưng có lòng yêu nước đều tốt cả. Tôi thường thiển nghĩ như vậy và hoàn toàn thông cảm với biện pháp cực chẳng đã ấy.
Vẫn tồn tại và tiếp tục đấu tranh cho sự tiến bộ của đất nước và dân tộc, thực hiện lý tưởng mà mình ấp ủ thì còn gì hạnh phúc hơn. Tuy phải đối mặt với nhiều khó khăn nguy hiểm do cái ác mang lại nhưng trái tim đã sáng ngời chân lý. Chân trời mới mà đất nước, dân tộc phải đi tới đã ló rạng. Đó là nhận thức và niềm tin để tôi và nhiều người khác vững bước. Việc phải đối mặt với những khó khăn,nguy hiểm trong thời điểm hiện nay hoặc kéo dài thêm một thời gian nữa là đương nhiên.Làm một cuộc cách mạng cơ mà, nó phải có gian nan và thử thách chứ, ai cũng hiểu không hề đơn giản một chút nào và cần phải chấp nhận. Đôi khi cũng phải xem đấy là chuyện nhỏ để vượt lên tâm lý sợ hãi mà không ít người đang mắc phải.
Ba trăm sáu mươi lăm ngày trong vòng quản chế đã đi qua với không ít lo toan, nhọc nhằn.Các chú an ninh giám sát, canh chừng tôi đã trở nên quen mặt.Cây cối trong vườn mùa nào thức ấy cứ thản nhiên đơm hoa kết trái. Điều đó cũng giải thích cho các chú an ninh phần nào hiểu được sự tồn tại có vẻ phi lý của tôi. Âm mưu bao vây cấm vận, nhằm cô lập tiêu diệt tôi của các chú hình như không thực hiện được. Sự bất lực đã thể hiện trong thái độ các chú mỗi khi được lệnh phài tiếp cận tôi. Nhất là khi các chú rút trên mạng xuống những bài thơ tôi viết. Có chú bực bội “Anh vẫn viết à?”.
Tôi trả lời: “Trời bắt tôi phải viết”. Có chú thừa nhận: “Những điều anh viết là đúng với thực tế xã hội ta, chúng tôi chỉ muốn biết anh gửi lên mạng bằng cách nào thôi…”. Tôi bấm bụng cười thầm: “Ai lại hỏi thế trong thời bùng nổ thông tin này”. Tôi chỉ cần đọc thơ của mình khoe với bạn bè qua điện thoại là được xuất bản ngay nếu tác phẩm ấy có chất lượng nghệ thuật. Các chú không hiểu điều đó sao?
Tôi là nạn nhân của các thủ đoạn đàn áp, khủng bố, tra tấn của công an cộng sản việt nam trong suốt thời gian bị đày đọa trong nhà tù nhỏ. Tội ác của họ thật là rùng rợn và ghê tởm. Nhưng tôi hoàn toàn đồng ý với Huỳnh thục Vi là không muốn kể lại cho người khác biết. Mỗi lần kể ra là thêm một lần đau đớn và khiến cho người khác sợ hãi. Đây cũng là thái độ khoan dung đúng mực của những trí thức yêu nước mà các chú an ninh, công an cần biết. Bởi chúng tôi hiểu các chú cũng là con dân đất Việt. Đừng tưởng chúng tôi là những người yếu đuối, hèn nhát mà càng lúc càng tàn ác thêm.Các chú cũng chỉ là nạn nhân của chế độ này. Tôi nhớ câu nói của nhà văn Nam Cao:
- Khổ mà không biết khổ mới là người khổ.
Không phải bây giờ tôi bị quản chế mà mới thấy mình khố. Tôi và nhiều người khác đã nhận biết cái khổ từ khi đáng cộng sản nắm được chính quyền cơ. Chỉ thương hại các chú hàng ngày gây tội ác với nhân dân mà không biết đằng sau đó là nỗi khổ ghê gớm của bản thân và gia đình đang phải chịu đựng. Nhân tròn một năm ra tù sống trong vòng quàn chế, không hiểu sao tôi lại suy nghĩ nhiều về những kẻ đang hành hạ mình. Mong là câu nói của nhà văn Nam Cao tôi trích dẫn trên đây sẽ thức tỉnh họ…
Ngày 30/8/2012.
T.Đ.T.
—————————————
“Điều Chưa Biết” của Trần Đức Thạch
Trong số 13 anh em bị bắt mới đây, có 4 người quê ở Quỳnh Vinh – Quỳnh Lưu – Nghệ An. Trước đó ở Huyện có họ Hồ nổi tiếng này cũng có một nhà thơ bị bắt vì làm thơ, tha thiết với quê hương tổ quốc. Đó là anh Trần Đức Thạch, người xã Quỳnh Ngọc – Huyện Quỳnh Lưu – Nghệ An. Thanh Niên Công Giáo xin đăng bài thơ “Điều Chưa Biết” của Nhà thơ, nhà đấu tranh cho dân chủ đã từng bị kết án 3 năm rưỡi và được đặc xá với lý do trọng bệnh nhân dịp 2/9 năm rồi. Anh là người tù bất khuất kiên trung và luôn tin tưởng vào công cuộc đấu tranh cho một nước Việt Nam dự do và dân chủ. Kể cả tin vào những điều chưa biết nhưng tất yếu sẽ đến:
ĐIỀU CHƯA BIẾT
Là con tàu, bánh sắt nghiến đường ray
Chấp nhận không chạy đường nào khác
Là cá, chấp nhận làm mồi cho loài cá lớn hơn
Là cỏ bị đè dưới đổ nát bê tông
Chấp nhận leo queo trắng thân bễu đot
Chim bị nhốt lồng đói no cũng hót
Chấp nhận quên dần trời xanh bao la

Vang một bài ca!
Chấp nhận đi vào đoạn kết
Còn tôi ư? Tôi ư?
Chấp nhận được những gì
Chưa biết …

(Điều chưa biết này chính là ý của Đấng tối cao)
 
Kính thưa quý vị,

Theo như chúng tôi được biết: Nhà thơ Trần Đức Thạch cuộc sống đang gặp muôn vàn khó khăn, anh hiện đang bị bệnh đau cột sống, cộng thêm nhiều thứ bệnh khác đeo mang từ khi còn ở trong tù, cho nên không thể làm lụng được. Nhất là hiện nay anh còn đang bị quản chế.
Với tinh thần ” lá lành đùm lá rách”, Diễn Dàn Công Nhân xin gởi đến quý đồng bào, đồng hương lời kêu gọi giúp đở đến Nhà thơ Trần Đức Thạch – một tù nhân lương tâm với nhiều bệnh tật còn đang bị quản chế. Sự giúp đở của quý vị là niền an ủi rất lớn chẳng những đối với anh, mà còn là niền an ủi chung cho những ai đang dấn thân chẳng mai gặp lúc khốn cùng.
Địa chỉ liên lạc: Trần Đức Thạch
Xóm Tân Mỹ, xã Tam Hợp, huyện Quỳ Hợp, tỉnh Nghệ An

Điện thoại: 0167 915 4053

 
           HỐ CHÔN NGƯỜI ÁM ẢNH

Trần Đức Thạch

Thời gian lặng lẽ trôi, tôi, một chàng lính trẻ măng ngày nào bây giờ đã là một ông già với mái đầu hoa râm đốm bạc. Vậy mà tôi chưa nói được câu chuyện lẽ ra phải nói. Đôi lúc tôi âm thầm kể lại cho một số bạn bè tin cậy. Nghe xong ai cũng khuyên “Nói ra làm gì, nguy hiểm lắm đấy”. Và quả thật, sống trong xã hội chủ nghĩa quái đản này, người ta quen thói bưng bít sự thật. Sự thật không có lợi cho Đảng, cho Nhà nước chớ dại mà nói ra, bị thủ tiêu hoặc vào tù là điều chắc.
 Tháng 04/1975, đơn vị chúng tôi (Sư đoàn 341 thường gọi là đoàn Sông Lam A) phối hợp với Sư đoàn khác đánh vào căn cứ phòng ngự Xuân Lộc. Trận chiến quyết liệt kéo dài 12 ngày đêm. Tiểu đoàn 8 chúng tôi do hành quân bị lạc nên được giao nhiệm vụ chốt chặn. Nhằm không cho các đơn vị quân lực Việt Nam cộng hoà tiếp viện cũng như rút lui. Phải công nhận là sư đoàn 18 của phía đối phương họ đánh trả rất ngoan cường. Tôi tận mắt chứng kiến  hai người lính sư đoàn 18 đã trả lời gọi đầu hàng của chúng tôi bằng những loạt súng AR15. Sau đó họ ôm nhau tự sát bằng một quả lựu đạn đặt kẹp giữa hai người. Một tiếng nổ nhoáng lửa, xác họ tung toé giữa vườn cam sau ấp Bàu Cá. Hình ảnh bi hùng ấy đã gây ấn tượng mạnh cho tôi. Tinh thần của người lính đích thực là vậy. Vị tướng nào có những người lính như thế, dù bại trận cũng có quyền tự hào về họ. Họ đã thể hiện khí phách của người trai  nơi chiến trận. Giả thiết nếu phía bên kia chiến thắng chắc chắn họ sẽ được truy tôn là những người anh hùng lưu danh muôn thủa. Nhưng vận nước đã đi theo một hướng khác. Họ đành phải chấp nhận tan vào cõi hư vô như hơn 50 thuỷ binh quân lực Việt Nam Cộng Hoà bỏ mình ngoài biển để bảo vệ Hoàng Sa.

... Nghe tiếng súng nổ ran, tôi cắt rừng chạy đến nơi có tiếng súng. Đấy là ấp Tân Lập thuộc huyện Cao Su tỉnh Đồng Nai bây giờ. ấp nằm giữa cánh rừng cao su cổ thụ. Đạn súng đại liên của các anh bộ đội cụ Hồ vãi ra như mưa. Là phân đội trưởng trinh sát, tôi dễ dàng  nhận ra tiếng nổ từng loại vũ khí bằng kỹ năng nghiệp vụ. Chuyện gì thế này? Tôi căng mắt quan sát. Địch đâu chẳng thấy, chỉ thấy những người dân lành bị bắn đổ vật xuống như ngả rạ. Máu trào lai láng, tiếng kêu khóc như ri. Lợi dụng vật che đỡ, tôi ngược làn đạn tiến gần tới ổ súng đang khạc lửa.
- Đừng bắn nữa! Tôi đây! Thạch trinh sát tiểu đoàn 8 đây!

Nghe tiếng tôi, họng súng khạc thêm mấy viên đạn nữa mới chịu ngừng.
Tôi quát:
- Địch đâu mà các ông bắn dữ thế? Tý nữa thì thịt cả mình.

Mâý ông lính trẻ tròn mắt nhìn tôi ngơ ngác. Họ trả lời tôi:
- Anh ơi! đây là lệnh.
- Lệnh gì mà lệnh, các ông mù à? Toàn dân lành đang chết chất đống kia kìa!
- Anh không biết đấy thôi. Cấp trên lệnh cho bọn em “giết lầm hơn bỏ sót”. Bọn em được phổ biến là dân ở đây ác ôn lắm!
- Tôi mới từ đằng kia lại, không có địch đâu. Các ông không được bắn nữa để tôi kiểm tra tình hình thế nào. Có gì tôi chịu trách nhiệm!

Thấy tôi cương quyết, đám lính trẻ nghe theo. Tôi quay lại phía hàng trăm người bị giết và bị thương. Họ chồng đống lên nhau máu me đầm đìa, máu chảy thành suối. Một cụ già bị bắn nát bàn tay đang vật vã kêu lên đau đớn. Tôi vực cụ vào bóng mát rồi dật cuốn băng cá nhân duy nhất bên mình băng tạm cho cụ. Lát sau tôi quay lại thì cụ đã tắt thở vì máu ra quá nhiều. Một chỗ thấy 5 người con gái và 5 người con trai bị bắn chết châu đầu vào nhau. Tôi hỏi người lính trẻ đi theo bên cạnh:
- Ai bắn đấy?
- Đại đội phó Hường đấy anh ạ!
- Lại nữa, tôi ngó vào cửa một gia đình, cả nhà đang ăn cơm, anh bộ đội cụ Hồ nào đó đã thả vào mâm một quả lựu  đạn, cả nhà chết rã rượi trong cảnh cơm lộn máu. Tôi bị sóc thực sự. Hình ảnh anh bộ đội cụ Hồ “Đi dân nhớ ở dân thương” mà thế này ư? Cứ bảo là Mỹ nguỵ ác ôn chứ hành động dã man này của chúng ta nên gọi là gì? Tâm trạng tôi lúc đó như có  bão xoáy. Mặc dù vậy, tôi vẫn nhận ra ngay những việc cân làm. Tôi tập trung những người sống sót lại. Bảo chị em Phụ nữ và trẻ con ra rừng tổ chức ăn uống nghỉ tạm. Cốt là không cho mọi người chứng kiến lâu cảnh rùng rợn này. Đàn ông từ 18 đến 45 tuổi có nhiệm vụ ra sau ấp đào cho tôi một cái hố. Trong ấp ai có xe ô tô, xe lam, máy cày phải huy động hết để chở người bị thương đi viện. Mọi người đồng thanh:
- Xe thì có nhưng dọc đường sợ bị bộ đội giải phóng bắn lắm!
- Không lo, có tôi đi cùng!

Tôi giao cho Nghê, một du kích dẫn đường vừa có bố bị bộ đội cụ Hồ sát hại:
- Việc lỡ như thế rồi, chú nén đau thương lại giúp anh. Thu hồi căn cước  tư trang của những người đã chết sau này còn có việc cần đến.

Thế là suốt chiều hôm đó, tôi lấy một miếng vải đỏ cột lên cánh tay trái. Lăm lăm khẩu AK ngồi trên chiếc xe dẫn đầu đoàn lần lượt chở hết người bị thương ra bệnh viện Suối Tre. Tối hôm ấy, tôi cho chuyển hết xác người bị chết ra cái hố đã đào. Không còn cách nào khác là phải chôn chung. Trưa ngày hôm sau người ta mới dám lấp. Đây là ngôi mộ tập thể mà trong hoàn cảnh ấy tôi buộc lòng phải xử lý như vậy. Trời nắng gắt, để bà con phơi thây mãi không được. Một nấm mồ chung hàng trăm người lẫn lộn, không hương khói, không gì hết. Tôi cho dọn vệ sinh sạch sẽ những chỗ mọi người bị tàn sát. Xong, mới dám cho đám phụ nữ và trẻ con ở ngoài rừng về. Tôi vượt mặt cả cấp trên để làm việc theo tiếng gọi lương tâm của mình. Bằng mọi lỗ lực có thể để cứu giúp đồng bào. Tưởng thế là tốt, sau này nghĩ lại mới thầy hành động của mình giống như sự phi tang tội ác cho những anh bộ đội cụ Hồ. Thú thật lúc ấy tôi vẫn còn một phần ngu tín. Cũng muốn bảo vệ danh dự cho đội quân lính cụ Hồ luôn luôn được ca ngợi là tốt đẹp. Tuy vậy tôi bắt đầu nghi ngờ “Tại sao người ta giết người la liệt rồi bỏ mặc. Chẳng lẽ họ mất hết nhân tính rồi sao?”

Công việc xong tôi gặp Nghê để chia buồn. Tôi không tránh khỏi cảm giác tội lỗi. Nghê đã đưa xác bố về chôn tạm ở nhà bếp. Tội nghiệp Nghê quá. Lặn lội đi theo cách mạng, ngày Nghê dẫn bộ đội về giải phóng ấp lại là ngày bộ đội cụ Hồ giết chết bố Nghê. Nghê “mừng chưa kịp no” đã phải chịu thảm cảnh trớ trêu đau đớn. Nghê buốn rầu nói với tôi:
Hôm qua nghe lời anh. Em thu được hai nón đồng hồ, tư trang và căn cước của những người bị giết. Sau đó có một anh bộ đội bảo đưa cho anh ấy quản lý. Em giao lại hết cho anh ấy để lo việc chôn ba.
- Em bị thằng cha nào đó lừa  rồi. Thôi quên chuyện đó đi em ạ. Anh thành thật chia buồn với em. Chiến tranh thường mang đến những điều không may tột cùng đau đớn mà chúng ta không thể lường trước được. Anh cũng đang cảm thấy có lỗi trong chuyện này.

* * *

.... Đã mấy chục năm qua, khi hàng năm, khắp nơi tưng bừng kỷ niệm chiến thắng 30/4 thì tôi lại bị ám ảnh nhớ về hàng trăm dân lành bị tàn sát ở ấp Tân Lập. Cái hố chôn người bây giờ ra sao? Người ta sẽ xử lý nó như thế nào hay để nguyên vậy? Tôi muốn được quay lại đó để thắp nén hương nói lời tạ tội. Vô hình dung việc làm tốt đẹp của tôi đã giúp cho người ta bưng bít tội ác. Không! Người dân ấp Tân Lập sẽ khắc vào xương tuỷ câu chuyện này. Nỗi đau đớn oan khiên lúc đấy chưa thể phải nhoà được. Còn những người tham gia cuộc tàn sát ấy nữa, có lẽ họ cũng vô cùng dằn vặt khi nhận những tấm huân chương do Đảng và Nhà nước trao tặng sau ngày chiến thắng. Ý nghĩ ấy giúp tôi dũng cảm kể lại câu chuyện bi thương này.
Sau ngày giải phòng Miền Nam 30/04/1975 tôi có chụp một kiểu ảnh đang cởi áo, lột sao dang dở. Tôi đem tặng cho một thằng bạn đồng hương chí cốt. Hắn run người, mặt tái mét:
- Tao không dám nhận đâu, họ phát hiện ra tấm ảnh này quy cho phản động là chết cả lũ!.
Bạn tôi sợ là đúng. Vì cậu ta là Đảng viên. Nhưng điều bạn ấy không hiểu là tôi làm vậy vì cảm thấy hổ thẹn và nhục nhã cho anh bộ đội cụ hồ khi nghĩ tới vụ thảm sát ở ấp Tân Lập...

No comments:

Post a Comment