“Đồng bào thân mến, lời tuyên thệ tôi đã đưa
ra trước đồng bào hôm nay, giống như lời tuyên thệ đã được đưa ra bởi những
người phục vụ tại điện Capitol, là một lời thề đưa ra với Thượng Đế và đất
nước, không đưa ra với đảng hoặc phe nhóm; do đó, chúng ta phải thực thi một
cách trung thành lời thề đó trong suốt thời gian chúng ta phục vụ.”
Cuối bài
diễn văn có câu:
“Xin cảm
ơn, cầu xin Thượng Đế ban phúc lành cho mọi người, và xin Ngài mãi mãi ban phúc
lành cho Hiệp Chúng Quốc Hoa Kỳ.”
Các “vệ
tinh” của nhóm Giao Điềm sẽ chống?
Đọc nhanh
quá, tôi chưa nhìn thấy hết những ẩn ý sau các mỹ từ. Xin gởi đến các bạn để
theo dõi.
ooOOoo
Mỗi lần
chúng ta tể tựu để một tổng thống tuyên thệ nhậm chức, chúng ta đều chứng kiến
sức mạnh bền vững của bản Hiến pháp của chúng ta. Chúng ta khẳng định sự hứa hẹn
của nền dân chủ của chúng ta. Chúng ta nhớ lại rằng những gì gắn kết đất nước
này với nhau không phải là mầu da của chúng ta hay những đức tin tôn giáo hay
nguồn gốc tên tuổi của chúng ta. Ðiều làm chúng ta khác biệt – điều làm
chúng ta thành người Mỹ – là sự trung thành với một ý niệm, được ghi rõ
vào bản tuyên ngôn cách đây hơn 2 thế kỷ:
“Chúng ta
xem những chân lý sau đây là hiển nhiên, đó là tất cả mọi người sinh ra đều
bình đẳng, rằng họ được Ðấng tạo hóa ban cho một số quyền bất khả xâm phạm,
trong số đó có quyền sống, quyền được tự do và quyền mưu cầu Hạnh phúc.”
Tổng thống
Obama phát biểu trong buổi lễ tuyên thệ nhậm chức nhiệm kỳ 2
Hôm nay
chúng ta tiếp tục cuộc hành trình vô hạn, để nối liền ý nghĩa các từ ngữ ấy với
thực tế của thời đại chúng ta. Bởi vì lịch sử nói với chúng ta rằng mặc dù các
chân lý đó có thể là hiển nhiên, chúng chưa bao giờ tự thể hiện được, và
rằng mặc dù tự do là một ân sủng của Thượng Ðế, con dân của Ngài phải tranh đấu
để có được tự do trên trái đất này. Những người yêu nước năm 1776 đã không
tranh đấu để thay thế sự tàn bạo của một nhà vua bằng những đặc quyền của một
thiểu số hay bằng quyền cai trị của một đám đông. Họ cung hiến cho chúng ta một
nền Cộng hòa, một chính phủ của dân, do dân và vì dân, và giao cho mỗi thế hệ
nhiệm vụ bảo vệ an toàn cho tín điều lập quốc của chúng ta.
Trong hơn
hai trăm năm qua, chúng ta đã làm được điều đó.
Qua
xương máu đã đổ ra vì roi vọt và đao kiếm, chúng ta đã hiểu được rằng không có
liên minh nào được xây dựng trên các nguyên tắc tự do và bình đẳng có thể sống
còn với tình trạng một nửa nô lệ và một nửa tự do. Chúng ta đã tự làm mới chúng
ta, và quyết tâm cùng nhau tiến lên phía trước.
Cùng
nhau, chúng ta đã xác quyết rằng một nền kinh tế hiện đại đòi hỏi phải có các
đường hỏa xa và các xa lộ để đẩy nhanh sự đi lại và thương mại; phải có các trường
ốc và đại học để đào tạo công nhân của chúng ta.
Cùng
nhau, chúng ta đã nhận ra rằng một thị trường tự do chỉ có thể thịnh vượng khi
có các quy luật để bảo đảm sự cạnh tranh và công bằng.
Cùng
nhau, chúng ta đã xác quyết rằng một đất nước vĩ đại phải chăm sóc cho những
người dễ bị tổn thương, và bảo vệ người dân tránh được những rủi ro và bất hạnh
tệ hại nhất trong cuộc sống.
Đoàn Xe Cảnh Sát Hộ Tống OBAMA đến lễ nhậm chức |
Nhưng
chúng ta luôn hiểu rằng khi thời buổi thay đổi thì chúng ta cũng phải thay đổi;
rằng sự trung thành với các nguyên tắc kiến tạo của chúng ta đòi hỏi phải có những
cách đáp ứng mới cho những thách thức mới; rằng bảo toàn các quyền tự do
cá nhân chung cuộc đòi hỏi phải có hành động tập thể. Vì nhân dân Mỹ không thể
đáp ứng được các nhu cầu của thế giới hôm nay bằng cách đơn phương hành động,
cũng giống như quân nhân Mỹ không thể nào đối phó được với các lực lượng của chủ
nghĩa phát xít hay cộng sản bằng súng hỏa mai và các đội dân quân. Không ai có
thể một mình đào tạo được tất cả các giáo viên toán và khoa học mà chúng ta cần
có để trang bị cho trẻ em chúng ta đối phó với tương lai, hay xây dựng các đường
sá và mạng luới và các phòng thí nghiệm để mang công ăn việc làm và doanh nghiệp
mới vào đất nước của chúng ta. Ngày nay, hơn bao giờ hết, chúng ta phải cùng
nhau làm những việc này, trong tư cách một đất nước, một dân tộc.
Thế hệ
người Mỹ ngày nay từng được trắc nghiệm qua các cơn khủng hoảng đã giúp củng cố
quyết tâm và chứng tỏ sự bền bỉ của chúng ta. Một thập niên chiến tranh sắp kết
thúc. Một cuộc phục hồi kinh tế đã bắt đầu. Các khả năng của nước Mỹ là vô hạn,
bởi lẽ chúng ta có tất cả các phẩm chất mà thế giới không biên cương này đòi hỏi:
tuổi trẻ và sự thúc đẩy; sự đa dạng và cởi mở; khả năng vô hạn chấp nhận rủi ro
và biệt tài làm mới. Thưa quốc dân đồng bào, chúng ta được chuẩn bị cho giờ
phút này, và chúng ta sẽ nắm bắt được thời cơ – bao lâu mà chúng ta cùng
nhau làm điều đó.
Bởi lẽ,
người dân chúng ta hiểu rằng đất nước chúng ta không thể thành công khi một số
người càng ít làm ăn rất khá giả trong khi một số người càng đông phải chật vật
để kiếm sống. Chúng ta tin rằng sự thịnh vượng của nước Mỹ phải được đặt trên
những đôi vai rộng của giới trung lưu ngày càng đông. Chúng ta biết rằng
nước Mỹ thịnh vượng khi mỗi một người có thể tự lập và tự hào về công việc của
mình; khi lương hướng nhờ lao động lương thiện giải phóng các gia đình ra khỏi
cảnh khốn cùng.
Chúng ta
trung thành với tín điều của chúng ta rằng khi một em bé gái sinh ra trong cảnh
nghèo khó nhất biết rằng em cũng có cơ may thành công như bất cứ ai khác, bởi
vì em là người Mỹ, em được tự do, bình đẳng, không phải trong mắt Thượng Ðế mà
cả trong mắt của chính chúng ta.
Chúng ta
hiểu rằng các chương trình cũ mòn của chúng ta không còn thích hợp để đáp ứng
các nhu cầu của thời đại chúng ta. Chúng ta phải nắm giữ được những ý tưởng và
công nghệ mới để tái tạo chính phủ, cải tổ thuế khóa, cải cách trường học, và
đem lại sức mạnh cho công dân với những kỹ năng họ cần có để làm việc cần cù
hơn, học hỏi nhiều hơn, và thành đạt cao hơn. Nhưng trong khi các phương tiện
có thay đổi, thì mục tiêu của chúng ta vẫn bền vững: đó là một quốc gia biết tưởng
thưởng cho nỗ lực và quyết tâm của mỗi một người dân Mỹ. Ðó là điều mà giờ phút
này đòi hỏi. Ðó là điều đem lại ý nghĩa thực sự cho tín điều của chúng ta.
Chúng ta,
những người dân, vẫn tin rằng mọi công dân đều xứng đáng được hưởng một mức độ
cơ bản về an ninh và phẩm giá. Chúng ta phải có những chọn lựa khó khăn là giảm
thiểu chi phí về chăm sóc y tế và mức thâm hụt ngân sách. Nhưng chúng ta bác bỏ
niềm tin cho rằng nước Mỹ phải chọn lựa giữa việc chăm lo cho thế hệ đã xây dựng
đất nước này và việc đầu tư cho thế hệ sẽ xây dựng tương lai của đất nước. Vì
chúng ta nhớ những bài học của quá khứ, khi những năm cuối đời phải sống trong
cảnh nghèo khổ, và phụ huynh của một đứa trẻ bị khuyết tật không tìm được nơi
nương tựa. Chúng ta không tin rằng ở đất nước này, tự do được dành riêng cho những
người may mắn, hay hạnh phúc chỉ dành cho một số ít người. Chúng ta thừa nhận rằng
cho dù chúng ta sống một cách có trách nhiệm tới đâu, bất cứ ai trong chúng ta,
bất cứ lúc nào, cũng có thể bị mất việc, hay đau ốm bất chợt, hay nhà cửa bị cuốn
đi vì một cơn bão. Những điều chúng ta cam kết với nhau – qua các chương trình
Medicare, Medicaid và An sinh Xã hội - những thứ này không làm hao mòn sáng kiến
của chúng ta; mà thật ra chúng đem lại sức mạnh cho chúng ta. Chúng không biến
chúng ta thành một đất nước của những người chỉ biết dón nhận; chúng khai phóng
chúng ta để chấp nhận những rủi ro giúp làm cho đất nước này vĩ đại.
Chúng ta,
những người dân, vẫn vững tin rằng những nghĩa vụ của chúng ta trong tư
cách là nguời Mỹ không phải chỉ là đối với bản thân chúng ta mà còn đối với cả
hậu thế. Chúng ta sẽ đối phó với nguy cơ biến đổi khí hậu, vì chúng ta biết rằng
nếu không làm như thế thì chúng ta sẽ phản bội con cháu chúng ta và thế hệ tương
lai. Một số người vẫn phủ nhận sự phán xét đầy thuyết phục của khoa học, nhưng
không một ai có thể tránh khỏi tác động khủng khiếp của các đám cháy dữ dội, của
nạn hạn hán làm tê liệt sản xuất, của những trận bão dữ dội. Con đường đi
tới các nguồn năng lượng bền vững sẽ dài và đôi khi khó khăn. Nhưng nước Mỹ
không thể cưỡng lại sự chuyển tiếp này; chúng ta phải lãnh đạo nó. Chúng ta
không thể nhường cho các quốc gia khác loại công nghệ sẽ cung cấp năng lượng
cho công ăn việc làm mới và các công nghiệp mới – chúng ta phải đòi cho được sự
hứa hẹn của nó. Ðó là cách thức chúng ta sẽ duy trì sức sống kinh tế và kho
tàng quốc gia của chúng ta – đó là các khu rừng và thủy lộ của chúng ta; các
vùng trồng trọt và các ngọn núi tuyết phủ của chúng ta. Ðó là cách thức chúng
ta sẽ bảo vệ hành tinh của chúng ta, được Thượng Ðế giao phó cho chúng ta chăm
sóc. Ðó là điều sẽ đem lại ý nghĩa cho tín điều mà cha ông chúng ta đã từng
tuyên bố.
Chúng ta,
những người dân, vẫn tin rằng an ninh bền vững và hoà bình lâu dài không đòi hỏi
chiến tranh bất tận. Những nam nữ quân nhân can trường của chúng ta, từng được
tôi luyện trong lửa chiến tranh, có kỹ năng và anh dũng không ai ánh kịp. .
Công dân chúng ta, đau buồn tiếc nhớ những người thân của chúng ta đã hy sinh,
biết quá rõ cái giá phải trả cho tự do. Việc thấu hiểu sự hy sinh của họ sẽ mãi
mãi giúp chúng ta cảnh giác chống lại những kẻ muốn làm hại chúng ta. Nhưng
chúng ta cũng thừa kế di sản của những người đã dành được hòa bình chứ không phải
chỉ thắng lợi trong chiến tranh, những người đã biến các kẻ thù truyền kiếp
thành những người bạn trung kiên nhất, và chúng ta cũng phải mang theo những
bài học đó vào thời đại này.
Chúng ta
sẽ bảo vệ nhân dân chúng ta và tôn trọng các giá trị của chúng ta bằng sức mạnh
của vũ khí và chế độ pháp quyền. Chúng ta sẽ chứng tỏ sự can đảm tìm cách giải
quyết các mối bất đồng với các nước khác một cách hòa bình – không phải vì
chúng ta ngây thơ truớc các hiểm hoạ mà chúng ta phải đối mặt, mà bởi vì sự
giao tiếp có thể dẹp bỏ sự nghi kỵ và sợ hãi một cách bền vững hơn. Nước Mỹ sẽ
vẫn là trụ cột của những liên minh hùng mạnh tại mọi nơi trên địa cầu; và chúng
ta sẽ đổi mới các thể chế đã mở rộng khả năng của chúng để xử lý khủng hoảng ở
nước ngoài, bởi vì không một ai có lợi ích trong một thế giới hoà bình nhiều
hơn là quốc gia mạnh nhất trên thế giới này. Chúng ta sẽ ủng hộ nền dân chủ từ
châu Á cho đến châu Phi; từ châu Mỹ cho đến Trung Ðông, bởi vì các quyền lợi của
chúng ta và lương tâm của chúng ta đòi hỏi phải hành động nhân danh những người
mong muốn tự do. Và chúng ta phải là một nguồn hy vọng cho những người nghèo
khó, những người đau yếu, những người bị gạt ra ngoài lề, những nạn nhân của
thành kiến – nhưng không phải chỉ vì lòng từ thiện, mà vì nền hòa bình trong thời
đại của chúng ta đòi hỏi sự thăng tiến liên tục của những nguyên tắc mà tín điều
chung của chúng ta mô tả: đó là sự dung chấp và cơ hội, nhân phẩm và công lý.
Chúng ta,
những người dân, tuyên bố ngày hôm nay rằng chân lý hiển nhiên nhất - tất cả
chúng ta được sinh ra bình đẳng- vẫn còn là ngôi sao dẫn đường cho chúng ta, giống
như nó đã dẫn đường cho tổ tiên của chúng ta trải qua Seneca Falls, Selma, và
Stonewall, giống như nó đã dẫn đường cho tất cả những người nam và nữ, được ca
ngợi hay hay không được ai biết đến, đã để lại dấu chân dọc theo quảng trường
vĩ đại này, để nghe một nhà giảng thuyết nói rằng chúng ta không thể độc hành;
để nghe một vị Vua tuyên bố rằng tự do cá nhân của chúng ta được gắn bó
chặt chẽ với các quyền tự do của mọi người trên trái đất.
Đã đến lúc
thế hệ của chúng ta có nhiệm vụ thực hiện những gì những người đi tiên phong đã
bắt đầu. Bởi vì cuộc hành trình của chúng ta sẽ không hoàn thành cho đến khi
nào vợ của chúng ta, mẹ và con gái của chúng ta, có thể kiếm sống tương xứng với
nỗ lực của họ. Cuộc hành trình của chúng ta sẽ không hoàn thành cho đến khi những
anh chị em đồng tính của chúng ta được đối xử như bất cứ ai khác theo pháp luật
– bởi vì nếu chúng ta thật sự sinh ra bình đẳng, thì chắc chắn lòng yêu thương
mà chúng ta dành cho nhau cũng phải bình đẳng. Cuộc hành trình của chúng ta sẽ
không hoàn thành cho đến khi không có một công dân nào bị buộc phải chờ đợi
hàng giờ mới có thể hành xử quyền bầu cử. Cuộc hành trình của chúng sẽ ta không
hoàn thành cho đến khi chúng ta tìm được cách tốt hơn để chào đón những người
nhập cư đầy phấn đấu và hy vọng vẫn nhìn nước Mỹ như là một vùng đất của cơ hội;
cho đến khi các sinh viên và kỹ sư giỏi giang thuộc thành phần này được thu nhận
vào lực lượng lao động của chúng ta, thay vì bị trục xuất khỏi đất nước chúng
ta. Cuộc hành trình của chúng ta sẽ không hoàn thành cho đến khi tất cả các trẻ
em của chúng ta, từ các đường phố của thành phố Detroit cho đến những ngọn đồi
của dãy núi Appalachia, các con đường yên tĩnh của thị trấn Newtown, biết rằng
họ đang được chăm sóc, yêu thương, và luôn luôn an toàn không bị nguy hiểm.
Nhiệm vụ
của thế hệ chúng ta là làm cho các lời nói này, các quyền này, các giá trị này
về cuộc sống, tự do, và mưu cầu hạnh phúc, trở thành hiện thực cho mọi người Mỹ.
Việc trung thành với các tài liệu lập quốc của chúng ta không đòi hỏi chúng ta
phải đồng ý về tất cả các mặt của cuộc sống; nó không có nghĩa là tất cả chúng
ta phải định nghĩa tự do chính xác trong cùng một cách, hoặc theo cùng một con
đường chính xác để có được hạnh phúc. Tiến bộ không bắt buộc chúng ta phải giải
quyết các cuộc tranh luận kéo dài nhiều thế kỷ về vai trò của chính phủ cho mọi
thời, nhưng nó đòi hỏi chúng ta phải hành động trong thời đại của chúng ta.
Bây giờ
là lúc chúng ta phải quyết định, chúng ta không thể chậm trễ. Chúng ta không thể
nhầm lẫn giữa chủ nghĩa tuyệt đối và nguyên tắc, hoặc thay thế chính trị bằng sự
phô trương, hoặc xem việc nói năng bất nhã là tranh luận hợp lý hợp tình. Chúng
ta phải hành động, vì chúng ta biết rằng công việc của chúng ta sẽ không
hoàn hảo. Chúng ta phải hành động, vì biết rằng những thắng lợi của hôm nay sẽ
chỉ là một phần, và chính những người sẽ đứng ở đây trong 4 năm, 40 năm tới, và
400 năm sẽ có nhiệm vụ thăng tiến tinh thần bất diệt đã được trao lại cho chúng
ta từ một sảnh đường ở Philadelphia.
Đồng bào
thân mến, lời tuyên thệ tôi đã đưa ra trước đồng bào hôm nay, giống như lời
tuyên thệ đã được đưa ra bởi những người phục vụ tại điện Capitol,
là một lời thề đưa ra với Thượng Đế và đất nước, không đưa ra với đảng hoặc phe
nhóm; do đó, chúng ta phải thực thi một cách trung thành lời thề đó trong suốt
thời gian chúng ta phục vụ. Nhưng các lời tôi đã nói ngày hôm nay không khác so
với những lời tuyên thệ được thực hiện mỗi lần một người lính thi hành nhiệm vụ,
hoặc một người nhập cư muốn thực hiện giấc mơ của mình. Lời thề của tôi không
khác lời thề tất cả chúng ta đưa ra trước lá cờ đang tung bay phía trên và lấp
đầy trái tim chúng ta với niềm tự hào.
Đó là những
lời thề của công dân, và lời thề đó tượng trưng cho niềm hy vọng lớn nhất của
chúng ta.
Đồng bào
và tôi, với tư cách là những công dân, có sức mạnh để định hướng cho vận mệnh của
đất nước này.
Đồng bào
và tôi, với tư cách là những công dân, có nghĩa vụ để hình thành các cuộc tranh
luận của thời đại chúng ta - không phải chỉ bằng những lá phiếu chúng ta bỏ, mà
bằng những tiếng nói chúng ta cất lên để bảo vệ những giá trị cổ xưa và các lý
tưởng lâu bền nhất của chúng ta.
Mỗi người
trong chúng ta hãy tiếp nhận, bằng nghĩa vụ thiêng liêng và niềm vui tuyệt vời,
những gì được xem là quyền bẩm sinh lâu bền của chúng ta. Qua nỗ lực chung và mục
đích chung, với niềm đam mê và lòng tận tụy, chúng ta hãy đáp lại tiếng gọi của
lịch sử, và mang ánh sáng quý giá đó của tự do tiến vào một tương lai bất định.
Xin cảm ơn,
cầu xin Thượng Đế ban phúc lành cho mọi người, và xin Ngài mãi mãi ban phúc
lành cho Hiệp Chúng Quốc Hoa Kỳ.
No comments:
Post a Comment