Phương Bích - "Hi hi! Bà chị quày quả ra về, bảo nhất định chiều tao đem ra phường giả.Ngồi ngẫm thế này, gia đình văn hóa là viết tắt câu gia đình có văn hóa. Vậy nhà mình không có cái giấy đó, nghĩa là gia đình mình không có văn hóa!"*
Một chị ngó vào cửa sổ, hậm hực:
- Nhà em có nhận được giấy công nhận gia đình văn hóa không?
- Không! Thế mọi người có cái đó à?
Ha ha! Mình đoán là vì mình đi biểu tình, nên gia đình mình không được công nhận là gia đình văn hóa đây.
- Thế sao?
- Mịa! Viết cái giấy như cức. Thon lỏn mỗi câu: gia đình A có văn hóa - chả biết A là ông hay bà, già hay trẻ. Tao cũng lên chức ông chức bà rồi chớ bộ. Lúc đầu không để ý, cầm lấy là xếp vào một góc. Ban nãy rảnh lôi ra ngắm, thấy tức thì cứ đi ra đi vào, lẩm bẩm một mình. Đứa con bực mình, bảo mẹ nhận hay không nhận thì thôi, chứ gì mà cứ ngồi lẩm bẩm như khấn tiên sư ấy thế?
- Nó nói đúng đấy. Kêu cái gì? Chị đem cái giấy ấy ra giả cho phường, bảo các vị ban cho người ta cái văn hóa thì văn hóa các vị phải cao hơn tui chớ. Các vị viết trống không thế này là xách mé nhá. Không có văn hóa cũng chả chết ai nhá.
Hi hi! Bà chị quày quả ra về, bảo nhất định chiều tao đem ra phường giả.Ngồi ngẫm thế này, gia đình văn hóa là viết tắt câu gia đình có văn hóa. Vậy nhà mình không có cái giấy đó, nghĩa là gia đình mình không có văn hóa!
Hô hô! Ngộ quá ta. Gia đình không có văn hóa, thì người trong gia đình đó cũng không có văn hóa. Nghĩa là từ ít tuổi nhất như mình cũng đã năm mươi ba, cho đến cao tuổi nhất là chín mươi mốt như bố mình cũng là không có văn hóa nốt!
Ừ thì tuổi tác không nói lên chuyện có văn hóa hay không. Nhưng dám chắc gia đình mình không kém văn hóa hơn ai lắm. Vẫn được chính quyền và bà con dân phố kính trọng.
Rồi xem ra cái giấy đó cũng chỉ là chuyện hình thức thôi. Người viết cái giấy đó có lẽ cũng sơ suất, không để ý nên mới bỏ sót chữ ông (bà) đằng trước cái tên người chủ gia đình được công nhận. Rồi người ký cái giấy cũng sơ suất, không để ý đến “lỗi thằng đánh máy”.
Thực ra xưa nay, mình chả để ý đến mấy cái danh hiệu khen tặng này của chính quyền. Bởi có nó hay không có nó, gia đình mình cũng chẳng xấu hay tốt hơn trong con mắt mọi người. Nhưng thế mới thấy từ cái sơ suất nhỏ, cho thấy hoặc là có lỗ hổng căn bản trong quá trình rèn giũa văn hóa ứng xử trong xã hội, hoặc là trong tư tưởng của các vị công bộc của dân có cái trịnh thượng, xách mé, vốn tồn tại chỉ trong giao tiếp ngoài đời, nay bắt đầu thể hiện cả trên giấy khen tặng? Rốt cuộc, trong khi người chưa đủ văn hóa lại đi công nhận văn hóa cho người khác. Ngay cả việc khen tặng, hay công nhận danh hiệu này, thành tích nọ giờ đây nó cũng trở thành một thứ theo chủ nghĩa hình thức, vừa giả dối vừa tốn kém tiền của. Mình dám chắc rằng, những thứ hình thức này không hề là động lực thúc đẩy xã hội phát triển, hoàn thiện lối sống lành mạnh cho người dân.
No comments:
Post a Comment