Thùy Linh - Nếu
ai có dịp lên các lớp học vùng cao sẽ thấm thía nỗi cô đơn cùng cực của
người dân vùng sơn cước. Mình nghe nói hàng năm nhà nước dành rất nhiều
ngân sách cho bà con dân tộc. Trường lớp có xây cất, tường xây, mái lợp
tôn, bàn ghế nơi có nơi không. Nhưng hầu như chỉ ở các khu trường chính
mới có lớp xây, còn lớp cắm bản thì lưa thưa vách liếp, trống hoác gió
lùa. Học sinh có được chút tiền trợ cấp cho bữa ăn, nhưng với số tiền
hơn trăm ngàn đồng tháng thì khó khuyến dụ trẻ đến lớp.
Các học trò này có quyền được học một lớp học đàng hoàng |
Đó là cuộc sống của học sinh. Còn cha mẹ chúng thì khổ nữa. Cái này ai
cũng hiểu, cũng biết. Nhưng mỗi khi có dịp lên vùng cao, “thám hiểm”,
“khám phá” thêm cái nghèo mạt rệp của người dân thì dường như nơi đã
biết chưa phải nơi nghèo nhất. Vùng đất nơi họ sống như một ốc đảo khuất
nẻo xa xã hội con người văn minh. Vùng đất tổ tiên của họ, đương nhiên
họ bám víu để sống. Nhưng chắc chắn họ không lựa chọn nghèo đói, lạc hậu
triền miên nhiều kiếp. Nhiều người tha thiết bảo vệ cho
cuộc sống hồn
nhiên ấy của người dân tộc và cho rằng chính chúng ta (những người ở
thành phố) mới là kẻ đáng thương. Về mặt nào đó là đúng, như thiên nhiên
đẹp, môi trường trong sạch hơn, không khí trong lành hơn…Nhưng khi con
người không thể bảo đảm tối thiểu cho cuộc sống của họ với nhiều rủi ro
thì sự ngẫm ngợi triết lý kia gần như là ngụy biện.
Bé có quyền hạnh phúc |
Nếu so sánh cuộc sống giữa người giàu ở thành phố và nghèo của vùng cao
thì giống như muốn có câu trả lời phải bắc thang lên hỏi ông trời. Một
bữa nhậu của quan chức, đại gia có thể lên đến hàng trăm triệu. Một buổi
hầu đồng của mấy anh quan chức vô đạo nhưng mê tín dị đoan và đám đại
gia lắm tiền nhiều của nhưng sợ ân oán, nhân quả cũng tính đến số tiền
hàng trăm triệu. Một chai rượu ngoại lưu niên cũng hàng vài chục triệu…
Còn đây là vài số liệu mà nhóm "Cơm có thịt" chuyển tiền quyên góp từ
những người hảo tâm ở khắp nơi để tài trợ cho đám lau nhau trứng gà
trứng vịt ở các trường mầm non vùng cao có bữa cơm trưa ở trường được ăn
thịt là thế này:
-Mầm non Y Tý: 132 trẻ x 120.000 = 15.840.000/tháng
-Mầm non Ngải Thầu: 84 trẻ x 120.000 = 10.080.000/tháng
-Mầm non A Lù: 106 trẻ x120.000 = 12.720.000/tháng
-Mầm non Tung Chung Phố: 85 trẻ x 120.000 = 10.200.000/tháng
-Mầm non Pa Thơm huyện Điện Biên: 88 trẻ = 10.560.000
-Mầm non Số 2 Mường Nhà: 148 trẻ = 17.760.000/ tháng
-Mầm non số 2 Núa Ngam: 127 trẻ = 15.240.000/tháng
Và chỉ cần vài chục triệu là đã mua được rất nhiều đồ dùng cho trẻ: bát
ăn cơm, ly nước, khăn mặt, chăn bông cho mùa đông, thìa, chậu, rổ rá,
thùng…đủ cho mấy trường mầm non.
Cơm có thịt ở Suối Giàng
Đó chính là những hoạt động tự nguyện của người dân tham gia vào quá
trình “phân phối lại” để thu bớt chút nào khoảng cách giàu nghèo, bớt đi
những bất công (khó tránh khỏi ở những nước đang phát triển), giúp trẻ
nghèo có cơ hội được đến trường, được thêm dinh dưỡng cho tuổi trưởng
thành. Và xã hội dân sự đang hình thành từ những việc thiết thực như
thế…
Cô bé học trò này có quyền được chữa trị bệnh ngoài da mà em chưa một lần được chăm sóc y tế (Dền Thàng)
Cụ già này đáng lẽ không phải thổi khèn môi ăn xin trong giá rét (Sapa)
Cụ già này đáng lẽ được nghỉ ngơi khi tuổi cao (Tả Gia Khâu)
Việc ai lợi dụng và lợi dụng như thế nào xã hội dân sự là việc của cơ
quan an ninh. Nhưng không thể lấy lý do đó để ngăn cản những tổ chức dân
sự ra đời. Mà chắc chắn không ngăn nổi. Các tổ chức từ thiện phát triển
nhiều, nhanh như hiện nay đã giúp xoa dịu nhiều nỗi đau của rất nhiều
người kém may mắn. Và cũng là giúp nhà nước ở nhiều nơi chính quyền do
dân, vì dân, của dân không vươn tới được, hoặc rất yếu ớt.
Khoan bàn đến những việc quá to tát mà xã hội dân sự có thể làm được.
Hãy nhìn vào các tổ chức từ thiện tự phát hiện nay để thấy, nếu phủ nhận
một xã hội dân sự tức là tước đoạt đi cơ hội của người dân tham gia vào
điều hành xã hội bằng những việc làm từ thiện vô cùng thiết thực. Và
đồng thời tước bỏ miếng ăn của đứa trẻ nghèo nhờ những tấm lòng hảo tâm.
Tước bỏ cơ hội được sống, chữa bệnh của nhiều người nghèo. Tước bỏ lối
sống tử tế. Tước bỏ sự chia sẻ và khoét sâu lối sống vô cảm…
Không lẽ đây là việc làm nguy hiểm, chống đối cần ngăn chặn?
Không lẽ đây là phương thức để lật đổ chế độ?
Không lẽ đây là âm ưu của các thế lực thù địch với thủ đoạn diễn biến hòa bình?
Còn nếu chấp nhận để các tổ chức tự nguyện làm từ thiện mà vẫn chống lại
xu hướng xã hội dân sự thì liệu có phải thể hiện tính cơ hội của chính
quyền?
Xin nhắc lại câu nói của nhà nghiên cứu Nguyễn Trần Bạt:
"...Không có xã hội dân sự lành mạnh thì không thể có nền chính trị
lành mạnh được, bởi vì tất cả các yếu tố tham gia vào hệ thống chính trị
ấy đều lấy từ xã hội dân sự. Tại sao trong đội ngũ cán bộ nhiều người
cơ hội thế? Bởi vì xã hội dân sự được rèn luyện một cách cơ hội, nên yếu
tố từ đấy tham gia vào đời sống chính trị sẽ cơ hội thôi. Cho nên,
chúng ta phải đủ bản lĩnh để ngăn chặn các rủi ro làm biến dạng con
người. Nhân quyền chính là những thứ như vậy chứ không phải là cái gì đó
cao siêu. Tôi đã có một kết luận rằng nhân quyền không còn là quyền
chính trị, nhân quyền là quyền phát triển và chống lại rủi ro của cuộc
sống”.
Xin hãy trả lại quyền làm người cho nhân dân.
Thùy Linh
No comments:
Post a Comment