Monday, January 7, 2013

Huỳnh Tấn Mẫm không đáng xách dép cho cậu bé HongKong 15 tuổi


Vietvungvinh - Huỳnh Tấn Mẫm, một "lãnh tụ sinh viên, học sinh", một thời đã sôi sục với những cuộc xuống đường, làm giặc, chống phá hai chính phủ VNCH, đốt xe Mỹ, đòi thả tù chính trị và tù binh Cộng sản. Sau ngày 30-4-1975, Mẫm đã cùng với "đồng chí" Cộng sản, hân hoan đón mừng "quân giải phóng" tức Cộng sản Bắc Việt đã cưỡng chiếm được miền Nam VNCH.


Nhưng kể từ ngày ấy, cho đến bây giờ, đã gần 38 năm qua, với hàng triệu lần, những cảnh đau thương như các quân, dân, cán, chính VNCH đã bị Việt cộng đày đọa, đánh đập, cùm kẹp, bị đói khát, bị chết trong những trại tù "cải tạo", mà Huỳnh Tấn Mẫm không hề có một lần nhắc tới. 

Cùng với những những đồng bào cũng phải bị chết trên đường vượt thoát, để đi tìm tự do, và những người đã chết ở trên những "vùng kinh tế mới". 

Cũng trong suốt thời gian đó, gần 38 năm qua, cả nước đã và đang đắm chìm trong tang tóc, thê lương, biết bao nhiêu những nạn nhân vô tội đã chết, bao nhiêu dân oan bị cướp trắng cả ruộng vườn, nhà cửa, mồ mả người thân dưới chính sách cai trị của đảng CSVN qua bàn tay hung bạo của lũ côn đồ Công an Việt cộng. 

Ngày xưa, Huỳnh Tấn Mẫm chống hết; chống tất cả những chính sách của cả hai chính phủ VNCH. Còn đối với chế độ của Cộng sản VN, thì từ "chế độ giáo dục tư tưởng Hồ chí Minh" ngay từ lúc trẻ em mới vào học ở các "trường mầm non", như thế, mà Huỳnh Tấn Mẫm không hề chống một điều gì cả. 

Những điều đó, đã cho mọi người đều thấy, Huỳnh Tấn Mẫm là một trong những đảng viên trung thành nhất của đảng CSVN, chỉ biết phục vụ cho quyền lợi của "đảng". 

Do đó, chỉ khi nào thấy cần thiết, thì đảng CS lại ra lệnh cho các "đồng chí" như Huỳnh Tấn Mẫm và nhiều tên đảng viên Cộng sản khác "kêu gọi biểu tình chống Trung Cộng", cho có màu mè rằng "đảng ta cũng chống Tầu", chớ không có chống Việt cộng, cũng không chống bất kể một điều gì khác. 

Theo "Thông tín viên nhật báo Le Monde (Pháp) tại Hồng Kông hôm nay trong bài viết mang tựa đề "Hoàng Chi Phong, cậu học sinh thách thức Bắc Kinh" đã nói về một sự kiện chưa từng diễn ra tại đây. 

Phong trào do cậu bé 15 tuổi này lãnh đạo đã khiến chính quyền Hồng Kông phải lùi bước trước ý định áp đặt chương trình "giáo dục lòng yêu nước" của Trung Quốc". 

Cậu bé Hoàng Chi Phong, chỉ mới 15 tuổi, bằng tuổi của Huỳnh Tấn Mẫm, vào năm 1958, đã hoạt động đắc lực cho đảng Cộng sản Bắc Việt; nhưng 55 năm sau, thì Huỳnh Tấn Mẫm vẫn là Huỳnh Tấn Mẫm như lúc 15 tuổi ở thế kỷ trước, vẫn là một đảng viên Cộng sản, không hề thay đổi, không hề có một phút động lòng nghĩ đến những nạn nhân đã chết dưới những bàn tay ác độc của Công an ở ngay trong những cái "đồn Công an". 

Huỳnh Tấn Mẫm có học hành, đã được ăn cơm Quốc Gia, nhưng lại thờ ma Cộng sản. Mẫm đâu có phải là loài động vật ngu đần, mà không biết, chính cái kiểu "giáo dục" nguyên bản chất của đảng cộng sản đã sản sinh ra những tên cán bộ CS tham nhũng, những tội phạm trẻ con, những cảnh hãm hiếp, giết hại nhau ngay trong gia đình giữa những người ruột thịt với nhau như ông nội, ông ngoại, cha mẹ, anh em… 

Tất cả những cảnh tượng đó, đã đầy dẫy trên các báo chí, Huỳnh Tấn Mẫm đã biết, đã thấy, nhưng vì ngay từ năm 15 tuổi, Mẫm đã trở thành một con vật bị thuần hóa, cho nên cho dù có 55 năm, hay cho đến chết, Huỳnh Tấn Mẫm khó có thể trở lại thành một con người có lương tri bình thường được. 

Cậu bé Hoàng Chi Phong, 15 tuổi, đã sớm biết cái gọi là "giáo dục lòng yêu nước" của Tầu cộng, chỉ là bức bình phong cho một lối "giáo dục" tàn ác, phi nhân theo chủ nghĩa Cộng sản, biến con người trở thành những con vật, chỉ biết sống và chết vì "đảng", và hủy hoại lương tri của con người. Do đó, Hoàng Chi Phong đã "lãnh đạo Phong trào này, và đã khiến chính quyền Hồng Kông phải lùi bước trước ý định áp đặt chương trình "giáo dục lòng yêu nước" của Trung Quốc". 

Huỳnh Tấn Mẫm đâu có đui, cũng không có điếc, mà không biết, ngay ở trước bàn học của những đứa bé còn ở các "trường mầm non" đều có cái bảng: "Học tập tốt theo gương bác Hồ vĩ đại -Yêu xã hội chủ nghĩa là yêu nước". 

Chính cái bảng, và cái câu khốn nạn đó, nó đã biến những đứa bé từ ngây thơ như tờ giấy trắng, phải hoen ố, phải trở thành những tên "cán bộ Cs cao cấp", những con người ác độc, hãm hiếp những đứa bé gái chỉ lên 4, lên 5, và giết hại lẫn nhau, không kể là người thân yêu ruột thịt, và đặc biệt nhất, là trở thành những tên bán nước buôn dân, buôn cả thân xác của những trẻ em gái miệng còn hôi sữa. 

Hoàng Chi Phong 15 tuổi trở thành "lãnh đạo phong trào chống lại chương trình "giáo dục lòng yêu nước", bằng những cách giết người theo chủ nghĩa Cộng sản. Còn Huỳnh Tấn Mẫm cũng năm 15 tuổi, đã là một con vật bị thuần hóa, đã trở thành một con quái vật, chỉ biết phục tùng, và sống chết vì đảng Cộng sản. 

Người xưa đã nói: Khôn thì từ thưở lên ba, dại thì đến già vẫn dại. Huỳnh Tấn Mẫm, xem ra, chắc đến già, đến chết vẫn còn dại. Dại từ năm 15 tuổi, dại cho đến 55 năm sau, mà không chắc sẽ được khôn một chút, trước khi nhắm mắt để về chầu tổ Mác -Lê- Mao- Hồ, và để vào vạc dầu dưới âm ty, địa phủ. 

Cậu bé Hoàng Chi Phong, bây giờ là 15 tuổi, nhưng đã có ý thức từ lúc mới 12 tuổi, đã biết cái nguy hiểm, cái họa của cái gọi là "giáo dục lòng yêu nước" theo kiểu họ Mao; còn thằng già Huỳnh Tấn Mẫm, thì đầu óc vẫn cứ ngu đần, cho nên không biết, không thấy những cách "giáo dục" của đảng CSVN, cũng được gọi là "lòng yêu nước", như cái gọi là "Yêu xã hội chủ nghĩa là yêu nước". Vì vậy, mà Huỳnh Tấn Mẫm vẫn cứ vục đầu vào chiếc máng, mà không hề lên tiếng về cái gọi là "giáo dục" cũng như những bất công, tàn bạo của chế độ CSVN.

Năm 1958, Huỳnh Tấn Mẫm, 15 tuổi, là một tên Cộng sản, đã biết biểu tình, phá hoại, biết đặt mìn giết dân, đánh phá chính phủ VNCH. Còn thời điểm này, vào ngày 9-12-2012 ; 55 năm sau, Huỳnh Tấn Mẫm đã giăng bẫy, bủa lưới bằng những lời "kêu gọi biểu tình" có sự ra tay với "biện pháp" kịp thời của đảng Cộng sản, còn hắn, thằng Huỳnh Tấn Mẫm, thì vẫn bình an, vô sự, nhởn nhơ, ngồi rung đùi, được hoàn toàn tự do, để trả lời "phỏng vấn" của mấy "đài "ngoại quốc. Trong khi đó, thì đã có nhiều người bị bắt vì đã hưởng ứng "lời kêu gọi biểu tình chống Trung cộng" của Huỳnh Tấn Mẫm! 

Giáo dục, là một chương trình vô cùng quan trọng và cần thiết, để cho những trẻ em hấp thụ được những tinh hoa tốt đẹp, để khi trưởng thành, sẽ là những công dân hữu ích cho nhân quần, xã hội. Một đứa trẻ được sự giáo dục theo minh đạo trong gia đình cũng như học đường, thì khi trưởng thành khó có thể trở nên một loài sói lang hung hiểm. Huỳnh Tấn Mẫm, 15 tuổi, đâu có coi trọng việc học hành, mà chỉ lo mài dao găm, vót chông, rèn mã tấu, để sát hại dân lành. 

Cái mác sinh viên y khoa, là để đảm nhiệm cái vai trò "Tổng hội sinh viên, học sinh" để chỉ đạo đám sinh, viên, học sinh biết cách để đào hầm nuôi giấu đặc công Cộng sản nằm vùng, và để chứa súng đạn, mà chờ cơ hội để ném vào những nơi đông người như chợ búa, rạp chiếu bóng, nhà hàng, nhà thương, trường học…

Cho đến sau ngày 30-4-1975, khi tuổi đã già rồi, Huỳnh Tấn Mẫm mới mò vào "trường y khoa" của chế độ Cộng sản, để lấy cái tấm "bằng bác sĩ" giấy, thì đó là một cách của đảng CSVN muốn trang điểm và tưởng thưởng, cho một tên "lãnh tụ sinh viên, học sinh" đã từng lăn lộn cùng những tên đặc công, trong những đợt đặt mìn để giết dân, giết cả trẻ em vô tội, cùng những cuộc biểu tình chống phá cả hai chính phủ VNCH mà thôi.

Nói tóm lại, thì Huỳnh Tấn Mẫm không xứng đáng để được xách một chiếc dép cho cậu bé 15 tuổi: Hoàng Chi Phong. Dù một phút!

Huntington Beach, CA 92649,

14/12/2012

Châu Văn Thịnh

Cậu học sinh 15 tuổi thách thức Bắc Kinh về môn học tẩy não

Thụy My, RFI


Thông tín viên nhật báo Le Monde tại Hồng Kông hôm nay trong bài viết mang tựa đề « Hoàng Chi Phong, cậu học sinh thách thức Bắc Kinh » đã nói về một sự kiện chưa từng diễn ra tại đây. Phong trào do cậu bé 15 tuổi này lãnh đạo đã khiến chính quyền Hồng Kông phải lùi bước trước ý định áp đặt chương trình « giáo dục lòng yêu nước » của Trung Quốc. 

Bài báo mô tả cậu học sinh với cặp kính cận có bề ngoài cũng bình thường như các thiếu niên Hồng Kông cùng độ tuổi 15 với cậu. 

Nhưng bài diễn văn của Hoàng Chi Phong (Joshua Wong Chifung) với giọng điệu vừa khẩn thiết, lo ngại nhưng vẫn cụ thể, nhắm thẳng vào mục đích, nhất là trước một rừng micro : cậu bé giải thích vì sao phải bằng mọi giá phản đối việc áp đặt « chương trình giáo dục đạo đức ». 

Đây là môn học mới mà Hoàng Chi Phong khẳng định là nhằm tẩy não, mà chính quyền Hồng Kông định buộc học sinh trung và tiểu học phải theo từ nay cho đến năm 2016. 

Cậu bé 15 tuổi đã chiến thắng ! Sau nhiều tháng do dự, một cuộc biểu tình khổng lồ với gần 100.000 người hôm 29/7, nhiều vụ tuyệt thực trong đó có cả các học sinh tham gia, 10 ngày cắm dùi trước trụ sở chính quyền hồi tháng Chín, ông Lương Chấn Anh, lãnh đạo đặc khu Hồng Kông hôm 7/10 cuối cùng đành phải thông báo cho ngưng lại chương trình này. 

Muốn đẹp lòng Bắc Kinh, nhưng chính quyền Hồng Kông đã thất bại. 

Theo Le Monde, đây là thất bại cay đắng của tân chính quyền Hồng Kông, vốn hy vọng lấy lòng Bắc Kinh qua việc đưa môn giáo dục ái quốc của Trung Quốc vào giảng dạy. Đây cũng là một thắng lợi vang dội của các thanh thiếu niên thuộc phong trào Scholarism mà Hoàng Chi Phong cùng với một người bạn đã thành lập vào giữa năm 2011. Scholarism là động cơ của phe phản đối chương trình này, đã lan rộng suốt trong mùa hè 2012 khiến chính quyền phải lùi bước. 

Mục đích chính thức của môn « giáo dục ái quốc » là « tăng cường lòng yêu nước và tình cảm thuộc về đất mẹ Trung Quốc », tại vùng đất từng là thuộc địa Anh trong 150 năm. 

Chương trình học gồm chào cờ Trung Quốc, các bài học lịch sử giảng giải tính ưu việt của chính quyền độc đảng, và các buổi trẻ em tiểu học phải đứng hát « Em vui sướng được là người Trung Quốc ».

Những nội dung này làm cho bất cứ người Hồng Kông nào từng được giáo dục theo kiểu phương Tây với tinh thần phân tích và phê bình cũng phải nổi giận, mà trong số những người phẫn nộ nhất có cậu bé Hoàng Chi Phong.

Sinh vào tháng 9/1996 trong một gia đình Anh giáo trung lưu, Hoàng Chi Phong là con trai duy nhất, cha mẹ cậu là các nhà đấu tranh dân chủ, ủng hộ đảng đối lập ôn hòa Civic Party. Đối với các bạn học, thì cậu cũng bình thường như bao nhiêu bạn khác trong lớp. Hoàng Chi Phong hết sức lịch sự từ chối trả lời phỏng vấn của Le Monde với lý do bận làm bài và « nói tiếng Anh dở ». Theo cậu, « Nếu một phong trào quần chúng bị hướng về phía tôn sùng cá nhân lãnh đạo, thì đó là vấn đề rất đáng ngại ». 

Cho dù còn rất trẻ, nhưng Hoàng Chi Phong đã có nhiều kinh nghiệm đấu tranh. Năm 12 tuổi, cậu theo dõi rất kỹ phong trào phản đối việc xây dựng một xa lộ nối Trung Quốc với Hồng Kông, khiến nhiều người dân phải di dời, và phá hủy nhiều làng mạc, đồng ruộng. Đến năm 2010, là vụ năm dân biểu liên tiếp từ chức, đòi hỏi một cuộc trưng cầu dân ý mini. 

Cậu bé có thói quen theo cha mẹ đến dự buổi lễ tưởng niệm vụ thảm sát Thiên An Môn hàng năm được tổ chức vào ngày 4/6 tại công viên Victoria. 

Hoàng Chi Phong tự xây dựng nên một mạng lưới những người cùng chí hướng đầy kinh nghiệm. Tháng 6/2011, cùng một người bạn lớn tuổi hơn, cậu mở một trang Facebook và khai sinh phong trào Scholarism. 

Lập tức tình báo Trung Quốc đã nghe lén điện thoại của cậu bé. Heidi Ma, phát ngôn viên của Scholarism, lớn hơn cậu bé chủ tịch hai tuổi, cho biết : « Hoàng Chi Phong nhận thấy có tiếng vọng bất thường trong điện thoại, và tài khoản của Scholarism trên mạng Vi Bác bị phong tỏa ». 

Cho dù có được sự ủng hộ của các tổ chức phụ huynh, các nghiệp đoàn giáo viên và các đảng đối lập, nhưng Heidi Ma khẳng định phong trào vẫn giữ được tính độc lập. Scholarism đã tạo được ảnh hưởng, với nhận định việc tạm ngưng chương trình « giáo dục ái quốc » chưa đủ, mà còn phải hủy bỏ hoàn toàn dự án này. 

Le Monde nhận xét, đây là lần đầu tiên từ hơn một chục năm qua, mà những yêu sách của xã hội công dân đạt được mục đích. Scholarism cũng cảnh báo công chúng về các chuyến đi Trung Quốc tham quan văn hóa cho học sinh, được Bộ Giáo dục Hồng Kông tài trợ một phần lớn, rất giống như những cuộc hành hương Mao-ít. Về phần Hoàng Chi Phong, cậu hứa hẹn vẫn cảnh giác về vụ « tẩy não », nhưng đang lao vào một nhiệm vụ mới : « Mở rộng phong trào về sự thức tỉnh của xã hội dân sự ».



THƯ NGỎ GỬI BẠN HÙYNH TẤN MẪM VÀ CÁC BẠN Y KHOA “TRANH ĐẤU NGÀY XƯA”

B.S Lê Văn Sắc

Chắc bạn Mẫm không còn nhớ câu ngày xưa tôi hỏi bạn khi bạn bị “Cảnh sát Quốc Gia” bắt khi tranh đấu, xuống đường chống Việt Nam Cộng Hòa, vào thời “thủ tướng” Nguyễn Cao Kỳ. Hôm đó, tôi gặp bạn trước cửa Văn Phòng Nhà Trường. Nhiều bạn cũng đã gặp bạn lúc đó... Nhìn bạn “ngây thơ, hiền lành, ăn nói nhỏ nhẹ” tôi thật thương bạn, vì tôi biết bạn là một trong những người có lòng với đất nước, yêu nước nhưng bạn chẳng biết được rằng cộng sản đang lợi dụng bạn cho một ý đồ khác hẳn với lý tưởng Quốc Gia Dân Tộc mà tôi và bạn đang ấp ủ trong lòng. Thương bạn nhưng cũng chẳng dám có một lời nào khuyên bạn, vì tôi biết chung quanh bạn có nhiều Việt Cộng đang bám sát bạn, nếu tôi chỉ khuyên bạn một lời là “đừng nghe những gì cộng sản nói” thì chắc giờ này tôi đã không còn ngồi đánh máy bức thư gửi bạn đây mà đã theo GS Bác Sĩ Trần Anh, GSBS Lê Minh Trí và cả Trần Quốc Chương, người bạn cùng lớp với chúng ta, sang bên kia thế giới. Ngày ấy, tôi rất muốn nói với bạn nhiều điều, nhưng chẳng biết nói sao mà không bị “phạm húy” với những người cộng sản hay bị cộng sản lợi dụng, nên cuối cùng tôi chỉ hỏi bạn một câu “Khi bị cảnh sát bắt, ông có bị tra tấn gì không?” thì bạn trả lời “không, tôi không bị tra tấn gì hết”... Câu trả lời của bạn thực ra chẳng trả lời gì cả vì dù bạn có trả lời thật thì lúc đó tôi cũng vẫn không tin, và lúc đó, tôi thấy cũng chẳng giúp được gì cho bạn nên tôi lảng ra chỗ khác và lỉnh đi luôn.

Thế rồi “danh tiếng” của bạn càng ngày càng nổi cho đến ngày “Saigòn được giải phóng”, mà theo tôi là ngày tai họa đã chụp xuống miền Nam và làm những thân nhân miền Bắc của tôi và các thân nhân Miền Nam tập kết của bạn đã phải khóc mà nguyền rủa chúng ta vì đã để miền Nam rơi vào tay Việt Cộng, làm mất hy vọng Miền Nam giải phóng Miền Bắc... Ngày ấy, uy tín bạn lên cao ngất và bạn được đưa ra ứng cử vào Quốc Hội Việt Cộng, Dương Văn Đầy được làm Phó Chủ Tịch Quận Nhất Saigòn... còn Nguyễn Huy Diễm làm Bí Thư Trường Đại Học Y Dược (lúc đó chính phủ mới đổi tên như vậy), và các bạn Nguyễn Giang, Vũ Công quay về học lại y khoa...

Ngày nay, nghe tin bạn cùng các anh Hồ Ngọc Nhuận, Tương Lai, Lê Công Giàu, Lê Hiếu Đằng đã can đảm đứng ra công khai lên tiếng chống lại sự sai lầm của “nhà nước” Việt Nam, tôi nửa mừng nửa lo. Mừng vì các bạn đã đến lúc phải ra mặt lên tiếng sau khi biết mình sai lầm, bị lừa gạt... Lo vì tôi thấy các bạn vẫn chưa phối hợp hành động được với các bạn khác, ấy là chưa kể việc các anh em đang “tranh đấu” ở trong nước chưa biết bỏ cái tôi mà chung lưng, đấu cật mà tranh đấu, các anh em vẫn ‘tranh đấu trong cục bộ”... Ngòai Hùynh Tấn Mẫm và các anh Hồ Ngọc Nhuận, Tương Lai, Lê Công Giàu, Lê Hiếu Đằng, Nguyễn Quôc Thái ra, sao chưa thấy những tên khác đứng chung hàng ngũ? Những Dương Văn Đầy, Nguyễn Huy Diễm, Vũ Công, Nguyễn Giang, Nguyễn Văn Sơn, Lý Thiện Sanh, GS Ngô Văn Ân, Nguyễn Đình Đầu đâu mà sao chưa thấy cùng các bạn ấy lên tiếng? Có lần theo dõi trên báo chí truyền thông, thấy GS Trần Ngọc Ninh cho biết Nguyển Huy Diễm đã “chán” lắm rồi, đã hiểu rồi... Chắc chắn các bạn đã hiểu rồi, đả chán lắm rồi nhưng chúng ta chỉ chán, chỉ hiểu rồi thì chưa đủ vì chúng ta phải có trách nhiệm và bổn phận với Quốc Gia Dân Tộc, phải trả lại món nợ mà chúng ta đã gây ra cho tổ quốc dân tộc, cho giống nòi... Chúng ta phải biết cộng tác với nhau, phải biết xóa bỏ những dị biệt tôn giáo, dị biệt về tư tưởng chính trị mà cộng tác với nhau, tiêu diệt chủ thuyết phản dân tộc, phản nhân lọai, nhân quyền... Chúng ta phải biết thương yêu những người lầm đường lạc lối để kết hợp được lực lượng như Liên Sô đã kết hợp được các người “cộng sản” để chung lưng đấu cật, cởi bỏ cái chủ thuyết, cái gông cùm Cộng sản ấy như Gorbachev, như Yelsin thì chúng ta mới thắng được. Chúng ta thấy gì trong các phong trào tranh đấu vừa qua? Khi Phật Giáo tranh đấu thì Công Giáo đứng nhìn; khi Công Giáo làm mạnh thì Phật Giáo im lặng, biểu tình tại gia! Chúng ta chưa biết phối hợp lực lượng đấu tranh khắp nơi khắp chốn. Khi nhà thờ kéo chuông báo động thì chuông chùa im tiếng, Khi Hà Nội Tranh đấu thì Saigòn im lặng... Nay đã thấy Saigòn Hà Nội cùng phát động tranh đấu nhưng vẫn chỉ có 2 cục bộ, chưa có Huế, Đàlạt, Đà Nẵng, Hội An, Nha Trang, Thái Bình, Nam Định, Nghệ An, Hà Tĩnh, Cần Thơ, Bạc Liêu, Sóc Trăng... Nổi dậy từng cục bộ thì “nhà nước” vận dụng công an cảnh sát đến dẹp dễ dàng... Chỉ khi phải đối phó với phong trào nổi dậy khắp nơi thi công an, cảnh sát mới bị phân tán lực lượng, mới không đủ lực lượng đàn áp, và mới làm cho quân đội tin tưởng có cơ hội can thiệp. Chúng ta đang ngồi ngó nhau, chờ nhau mà không tự mình làm, tự mình cộng tác, đóng góp... Bó đũa xé lẻ thì dễ bị bẻ gẫy. bài học cha ông dậy ngày xưa chúng ta phải đem thực hành thì mới mong đấu tranh thành công. Chỉ có trong nước mới chặt được chân bọn Cộng sản vô thần, phản bội dân tộc... vì các bạn đang ở gần cái chân ấy.

Thân ái kính chào anh em và tòan thể nhân dân trong nước...

BS Lê Văn Sắc

28-12-2012

No comments:

Post a Comment