Nguyễn Thu Trâm - Hằng năm, cứ vào ngày
16 tháng 3, các cơ quan truyền thông của Việt Nam lại rầm rộ đưa tin về lễ
tưởng niệm 504 người dân quê ở thôn Mỹ Lai, xã Sơn Mỹ, huyện Sơn Tịnh,
tỉnh Quảng Ngãi, bị một đơn vị lục quân của quân đội Hoa Kỳ tàn sát vào sáng
ngày 16 tháng 3 năm 1968, tức là chỉ hơn một tháng sau “cuộc tổng công kích,
tổng nổi dậy của đồng bào miền Nam”. Rằng "Thảm sát Mỹ Lai hay thảm sát
Sơn Mỹ là một tội ác chiến tranh của Lục quân Hoa Kỳ gây ra trong thời gian
Chiến tranh Việt Nam. Vào ngày 16 tháng 3 năm 1968 tại khu vực thôn Mỹ Lai
thuộc làng Sơn Mỹ, huyện Sơn Tịnh, tỉnh Quảng Ngãi."
Trong tiếng Anh, vụ thảm sát này có tên My Lai
Massacre, Son My Massacre hoặc Pinkville, trong đó Pinkville là tên địa danh mà
quân đội Hoa Kỳ đặt cho khu vực Mỹ Lai. Thực ra vụ thảm sát Mỹ Lai vẫn còn
nhiều góc khuất giống như bức ảnh của Eddie Adams chụp
cảnh Thiếu Tướng Nguyễn Ngọc Loan xử tử tên đặc công Bảy Lốp tức đại úy Việt
cộng Nguyễn Văn Lém, trên đường phố Sài gòn sau khi tên đặc ông này đã ra tay
giết rất nhiều thường dân và cả gia đình Trung tá thiết giáp Nguyễn Tuấn gồm cả
mẹ già 80 tuổi, sự kiện 504 dân quê này bị tàn sát cũng đã gây sốc cho dư luận
Mỹ, và hâm nóng phong trào phản chiến và là một trong những nguyên nhân chính
yếu dẫn tới sự triệt thoái của quân đội Hoa Kỳ khỏi Việt Nam năm 1972. Và cũng
có thể là một trong những yếu tố giúp cho cộng quân bắc Việt cưỡng chiếm toàn
miền Nam vào năm 1975.
“Trong đời tôi, bức hình này đã gây ra bao
nhiêu lời chỉ trích. Bức hình đã làm tôi đau đớn. Tôi đã bắt đầu nghe được điều
này ngay khi bức hình được tung ra. Như quý vị đã biết: Nó đã gây nên những
cuộc biểu tình vào năm 1968 và đã tạo ra sự giận dữ và phẫn nộ tại Hoa Kỳ.”
Đó là lời ăn năn sám hối muộn màng của
Addie Adams, tác giả của bức ảnh oan nghiệt đó, dẫu muộn màng nhưng cuối
cùng thì sự thật cũng đã được trả lại cho lịch sử, để thế giới loài người còn
kịp nhận ra ai là vị anh hùng của chính nghĩa, ai là kẻ tội đồ của dân tộc cần
phải bị trừng trị thích đáng tại chổ, ngay giữa đường phố, trước muôn dân…
Riêng tội ác của Hồ Chí Minh và đảng cộng sản Việt Nam đối với cái chết oan
nghiệt của 504 đồng bào Mỹ Lai, Sơn Mỹ thì vẫn chưa từng được ai nhắc đến, nhờ
đó mà chế độ cộng sản Việt Nam tiếp tục dùng một nửa sự thật, để lên án chính
quyền Sài Gòn cùng quân đội đồng minh Hoa Kỳ về tội ác chiến tranh, về cái chết
của những người dân Mỹ Lai trong khi chính kẻ thủ ác thì không được nhận diện,
để vẫn tiếp tục dương dương tự đắc về về cái “chính nghĩa” vì nước, vì dân của
mình, để tiếp tục mị bịp cả dân tộc.
Luận điệu quen thuộc mà các cơ quan truyền
thông của đảng và nhà nước cộng sản vẫn rêu rao là: “Sáng ngày 16 tháng 3,
sau một đợt công kích dọn chỗ ngắn bằng pháo và súng máy bắn từ trực thăng, Đại
đội Charlie đổ bộ vào làng Sơn Mỹ. Các binh sĩ của đơn vị này không tìm thấy
bất cứ lính Việt Cộng nào trong làng, thay vào đó chỉ có những người dân
thường, phần lớn là phụ nữ và trẻ em, đang cố gắng tìm chỗ ẩn nấp trước cuộc
càn quét của quân đội Mỹ. Trung đội của thiếu úy William Calley bắt đầu xả súng
vào các "địa điểm tình nghi có đối phương", những người dân thường
đầu tiên bị giết chết hoặc bị thương bởi các loạt đạn bừa bãi này. Sau đó lính
Mỹ bắt đầu hủy diệt tất cả những gì chuyển động, người, gia súc, gia cầm... Họ
bị giết bằng các loạt súng, bằng lưỡi lê hoặc bằng lựu đạn với mức độ tàn bạo
mỗi lúc một cao.”
“Binh lính bắt đầu nổi điên, họ xả súng vào
đàn ông không mang vũ khí, đàn bà, trẻ em và cả trẻ sơ sinh. Những gia đình tụm
lại ẩn nấp trong các căn lều hoặc hầm tạm bị giết không thương tiếc. Những
người giơ cao hai tay đầu hàng cũng bị giết... Những nơi khác trong làng, nỗi
bạo tàn mỗi lúc chồng chất. Phụ nữ bị cưỡng bức hàng loạt; những người quỳ lạy
xin tha bị đánh đập và tra tấn bằng tay, bằng báng súng, bị đâm bằng lưỡi lê.
Một số nạn nhân bị cắt xẻo với dấu "C Company" ("Đại đội
C") trên ngực. Đến cuối buổi sáng thì tin tức của vụ thảm sát đến tai
thượng cấp và lệnh ngừng bắn được đưa ra. Nhưng Mỹ Lai đã tan hoang, xác người
la liệt khắp nơi.
Vài chục người bị dồn vào một mương nước và xả súng giết chết, một số chỗ khác cũng xảy ra những giết hàng loạt như vậy. Một nhóm lớn gồm khoảng 70 hoặc 80 dân làng nằm trong vòng vây của Trung đội 1 ở trung tâm làng bị Calley đích thân giết hoặc ra lệnh cho cấp dưới giết. Các binh sĩ của Trung đội 2 đã giết ít nhất từ 60 đến 70 dân làng bao gồm cả đàn ông, đàn bà và trẻ em trong khi đơn vị này càn qua nửa phía bắc của thôn Mỹ Lai 4 và Bình Tây.
Sau cuộc càn quét đầu tiên của Trung đội 1 và 2, Trung đội 3 được lệnh giải quyết bất cứ sự "kháng cự còn lại" nào. Ngay lập tức lính Mỹ giết tất cả những người và gia súc còn sống nhưng không may bị họ tìm được. Ngay cả những người giơ tay đầu hàng từ chỗ ẩn nấp hoặc những tiếng rên cất lên từ các đống xác người cũng bị những lính Mỹ này "giải quyết". Trung đội 3 cũng là đơn vị bao vây và giết một nhóm khoảng từ 7 đến 12 dân thường chỉ gồm phụ nữ và trẻ em.
Vì Đại đội Charlie không gặp bất cứ sự kháng cự nào của "quân địch", Tiểu đoàn 4 thuộc Trung đoàn bộ binh số 3 bắt đầu chuyển hướng càn quét sang các xóm của thôn Mỹ Khê 4 và giết khoảng 90 dân thường. Có một binh sĩ Mỹ chết và 7 người khác bị thương vì mìn và bẫy cá nhân. Trong vòng 2 ngày tiếp theo, các đơn vị lính Mỹ tiếp tục việc đốt phá các làng xóm và tra tấn những người bị bắt. Các lính Mỹ nếu không tham gia vào các tội ác thì cũng không phản đối hoặc báo cáo lại nó với cấp trên…”
Là người có lương tri, chúng ta cảm thấy
thương tâm cho đồng bào của mình bị vong mạng trong cuộc chiến, dù bom đạn đến
từ phía nào chăng nữa thì nạn nhân của nó cũng vẫn là nạn nhân, bởi họ không
phải là những người gây ra cuộc chiến mà chỉ chỉ là những kẻ bị xúi dục, bị xô
đẫy vào cuộc chiến. Dẫu vậy, chúng ta cũng không nên để tình cảm lấn át hoặc
che khuất lý trí, rồi bị mù quáng bởi những luận điệu tuyên truyền của cộng sản
mà không nhìn ra được sự thật ai mới chính là kẻ thủ ác đã gây ra cái chết
thương tâm của 504 đồng bào Mỹ Lai, Sơn Mỹ. Bởi một nửa sự thật vẫn chưa phải
là sự thật.
Một điều đáng nói ở đây là một nửa sự thật đó
được lập đi lập lại hàng năm, như một chính sách tuyên truyền lớn của đảng và
nhà nước CS Việt Nam, nhằm đổ vấy hết tội ác chiến tranh cho đối phương và
giành cho riêng mình phần chính nghĩa khi tiến hành cuộc chiến, như một sách
lược của chế độ cộng sản, với mục đích cuối cùng là làm cho người dân tin rằng
mọi đường lối, chính sách của “bác và đảng” là đúng đắn, rằng con đường mà “Bác
và đảng” đã chọn lựa cho dân tộc là đúng đắn… Thật là một thảm họa cho đất
nước, cho dân tộc, nếu cứ để cho mọi người dân tin vào những luận điệu tuyên
truyền xão trá đó.
Xin được chứng minh tội ác của Hồ Chí Minh và
đảng cộng sản Việt Nam bằng một phát ngôn của John Adams, vị tổng thống thứ 2
của Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ: “Có hai cách để chinh phục và nô dịch hóa một đất
nước. Cách thứ nhất là bằng thanh kiếm. Cách thứ hai là bằng nợ nần.(There are
two ways to conquer and enslave a country. One is by the sword. The other is by
debt.) ở đây, Hồ Chí Minh và đảng cộng sản Việt Nam đã sử dụng
cả hai cách này để gieo đau thương, tang tóc, điêu tàn cho dân tộc Việt Nam và đất
nước Việt Nam bằng cuộc chiến tranh xâm lược Miền Nam dưới danh xưng là “giải
phóng dân tộc, thống nhất tổ quốc” mà thật tệ hại là chính ông Hồ và đảng CSVN
đã phát động một cuộc chiến tranh nhân dân, nghĩa là toàn dân đánh Mỹ Ngụy, với
những tổ chức đoàn thể như “Phụ Nữ Cứu Quốc”, “Nông Dân Cứu Quốc”, “Thanh Niên
Cứu Quốc”, “Thiếu Niên Nhi Đồng Cứu Quốc” có nghĩa là nhà nhà đánh Mỹ Ngụy,
người người đánh Mỹ Ngụy, nông dân đánh Mỹ Ngụy, phụ nữ đánh Mỹ Ngụy, thanh
niên đánh Mỹ Ngụy, thiếu niên, nhi đồng đánh Mỹ Ngụy… thì việc “Mỹ Ngụy” đánh
trả lại nông dân, phụ nữ, thanh niên, thiếu niên và nhi đồng là một lẽ thường
thôi, cũng chỉ là lẽ công bằng khi “anh đánh tôi thì tôi đánh trả lại anh” chứ
sao lại cho đó là tội ác của Mỹ Ngụy? Trong quy ước của thế giới về chiến
tranh, người lính khi ra trận cầm súng chiến đấu với đối phương thì phải khoác
chiến y, nhưng hầu hết cán binh cộng sản khi xông trận đều ăn mặc thường
phục, để dễ bề trà trộn vào dân chúng hoặc để dễ bề lẫn tránh
đối phương hoặc để mượn dân chúng làm bia đỡ đạn. Nhưng chưa dừng lại ở
đó, chính sách thời chiến của cộng Bắc Việt là mỗi người dân là một chiến sỹ
trên mặt trận chống Mỹ Ngụy. Ở tại các nhà máy, nông lâm trường các công nhân,
nông dân đều được trang bị vũ khí. Ở mỗi trường học, bệnh viện các công nhân
viên chức, thầy cô giáo đều được võ trang bằng nhiều loại súng ống khác nhau và
luôn luôn trong tư thế sẵn sàng chiến đấu. Trên nóc các bệnh viện đều có các ụ
đại bác phòng không và khi có tiếng còi báo động là từ các cán bộ điều dưỡng
cho đến các Bác Sỹ đều sẳn sàng nhả đạn đại bác phòng không vào máy bay của Mỹ.
Vậy thì việc máy bay Mỹ oanh kích vào các trường học, các bệnh viện đó, để tiêu
diệt các ổ phòng không và đã gây ra cái chết cho hàng trăm giáo viên, y tá, bác
sỹ và cả những bệnh nhân đang điều trị trong các bệnh viện đó phải chăng là tội
ác? Và tội ác đó thuộc về ai? Thuộc về quân đội Hoa Kỳ hay thuộc về những kẻ đã
xô người dân vào cuộc chiến theo kiểu “xúi trẻ con ăn cứt gà”?
Điều đó cũng không khác mấy với những nông dân,
phụ nữ, và thanh thiếu niên nhi đồng ở Mỹ Lai, Sơn Tịnh, Quảng Ngãi, nới mà
toàn dân đã được “Bác và đảng” đưa vào một cuộc chiến tranh không tuyên bố,
nghĩa là đảng và nhà nước cộng sản Việt Nam đã biến họ thành những chiến binh
không mặc áo lính, nhưng được trang bị đầy đủ bom mìn, súng đạn, trong
dáng hình của những người dân quê chân chất, nhưng sẵn sàng nhả đạn để
tiêu diệt đối phương từ phía sau lưng. Tức là, một cụ già là nông dân, một trẻ
chăn trâu hay một thiếu nữ luôn vui vẻ nói cười giả lả khi gặp những lính Mỹ
với những câu xã giao rất thân thiện: “Hello, Good morning, How are you?”
… Nhưng ngay khi người lính mỹ vừa quay lưng đi thì những khẩu AK 47 báng xếp
từ trong những chiếc áo tơi, từ dưới những đống cỏ khô đã kịp thời được rút ra
và nhả hàng tràng đạn vào lưng đối phương đúng kiểu du kích chiến theo đường
lối toàn dân đánh Mỹ mà “Bác và đảng” đã huấn luyện, đã giáo dục. Một bằng
chứng hùng hồn là khi “Tiểu đoàn 4 thuộc Trung đoàn bộ binh số 3 bắt đầu
chuyển hướng càn quét sang các xóm của thôn Mỹ Khê 4 và giết khoảng 90 dân
thường. Có một binh sĩ Mỹ chết và 7 người khác bị thương vì mìn và bẫy cá nhân”. Xin
được hỏi mìn bẫy cá nhân đó do ai du nhập về và du nhập từ những đâu để đưa đến
tận vùng quê nghèo Quảng Ngãi rồi trang bị cho dân chúng thôn Mỹ Khê và ai đã
huấn luyện, hướng dẫn cho người dân quê cách gài mìn, đặt bẩy, phải chăng là
“bác và đảng” đã làm điều đó khi đưa toàn dân vào cuộc chiến tranh nhân dân?
“TOÀN DÂN ĐÁNH MỸ”, thì “MỸ ĐÁNH LẠI TOÀN DÂN” là lẽ thường tình chứ sao lại
cho đó là tội ác của Mỹ? Sao không chịu hiểu rằng tội ác đó phải thuộc về những
kẻ do tham vọng quyền lực cá nhân mà đã xây dựng con đường vinh quang cho chế
độ cai trị và cho bản thân, bằng máu xương của đồng bào, của phụ nữ, của người
già và của cả những trẻ thơ ăn chưa no lo chưa tới? Ngay cả việc tên đại úy đặc
công Bảy Lốp bị hành quyết giữa đường phố Sài Gòn giữa những ngày Xuân, hay
những cán binh cộng sản bị tra tấn tại các nhà tù ở Côn Đảo, hay các nạn nhân
của chất độc màu da cam (orange agent) mà nhà cầm quyền CSVN đang chưng bày ở
Bảo Tàng Chứng Tích Chiến Tranh nhằm lên án tội ác của Mỹ Ngụy, thì cũng cần
phải xem xét lại một cách khách quan để trả lại sự thật cho lịch sử bằng cách
minh định ai chính là kẻ thủ ác, đã xô đẩy người dân Việt Nam vào cuộc
chiến tranh huynh đệ tương tàng vì tham vọng quyền lực, mà mị bịp cả dân tộc
Việt Nam và cả nhân loại là “Công cuộc giải phóng dân tộc, thống nhất tổ quốc”.
Xin mượn một phát ngôn của Benjamin
Franklin để có lời khuyên đối với những người cộng sản rằng: “Dối trá và lừa
lọc là hành động của kẻ ngu xuẩn không có đủ trí óc để trung thực.”
Chúng ta đau xót vì không chỉ có 504 người dân
Mỹ Lai đã vong mạng vì chiến cuộc, mà có hơn 3.000.000 đồng bào Việt Nam của cả
hai miền Nam-Bắc đã chết một cách oan nghiệt trong suốt cuộc chiến tranh ý thức
hệ giữa hai miền Nam Bắc Việt Nam. Dẫu họ đã chết vì xã thân bảo vệ nền tự do
dân chủ của miền Nam tự do, hay họ đã chết khi làm tay sai cho cộng sản, vào
xâm chiếm miền Nam để giành lấy quyền thống trị cả, đất nước cho chế độ cộng
sản, thì xét cho cùng tất cả đều là nạn nhân của Hồ Chí Minh và của chế độ cộng
sản mà thôi.
Đã đến lúc những người cộng sản phải nhìn nhận
sự thật về những tội ác của mình đã gây ra trong suốt chiều dài của cuộc chiến
tranh xâm lược Miền nam mà ăn tội trước 504 nạn nhân của vụ thảm sát Mỹ Lai,
Sơn Mỹ cũng như trước toàn dân Việt Nam, bởi dưới anh sánh mặt trời không có
điều khuất tất nào được che giấu mãi.
Nguyễn Thu Trâm
No comments:
Post a Comment