LÊ HIỂN DƯƠNG: Tác phẩm « Tình dục, dối trá và chính trị » - Những kẻ
bị ám ảnh đang lãnh đạo chúng ta – của tác giả Pierre Lunel, nhà xuất bản
L’Archipel, Paris 2012 – gồm có ba phần.
Phần đầu « Các nhà độc tài » viết về
Stalin, Mussolini, Mao Trạch Đông và Bokassa. Phần hai về các lãnh đạo ở Mỹ :
Kennedy, Bill Clinton, Arnold Schwarzennegger, và phần thứ ba dành cho châu Âu
: Mitterand, Giscard d’Estaing, Berlusconi, Chirac, DSK.
Pierre
Lunel là cựu hiệu trưởng trường đại học Paris 8, tác giả nhiều đầu sách tiểu sử
và biên khảo sử học.
Thụy
My xin giới thiệu một phần chương sách « Mao Trạch Đông và hàng ngàn thê thiếp
» trong tác phẩm trên, đã tạm lược bỏ 8 trang đầu nói về những người vợ của Mao
là Dương Khai Tuệ (Yang Kaihui), Hạ Tử Trân (He Zizhen), Giang Thanh (Jiang
Qing).
Mao vẫn
tiếp tục ngự trên quảng trường Thiên An Môn.
…Mao
có tính cách giản đơn của các tên tuổi lớn. Đa số thời gian, ông xử lý các vấn
đề của Trung Quốc trên chiếc giường gỗ rộng mênh mông mà ông vẫn mang theo khi
di chuyển, hay bên cạnh hồ bơi riêng. Ông ta có thể không mặc quần áo suốt nhiều
ngày.
Mao rất
thích các hồ bơi và những món ăn mỡ màng, ngập trong dầu béo ngậy. Ông ta không
bao giờ đánh răng, chỉ súc miệng với nước trà. Mao không bao giờ tắm, mà vệ
sinh thân thể bằng cách bắt những người tình một đêm dùng khăn nóng chà lên người
mình. Bị chứng mất ngủ, ông có thể thức trắng nhiều đêm, và các cán bộ của ông
phải chuẩn bị tinh thần để bị triệu đến lúc hai, ba giờ sáng. Làm việc với Mao
thì cứ phải khỏe như vâm.
Hai
mươi năm trước khi qua đời, Mao rất tự hào là một tay bơi giỏi, ông có hai hồ
bơi trong dinh thự của mình. Một hồ ngoài trời thì các nhân viên có thể sử dụng,
còn hồ kia có mái che, trên nguyên tắc được dành cho các lãnh đạo cao cấp của Đảng.
Nhưng dần dần các vị này thôi không sử dụng nữa, và hồ bơi này trở thành một thứ
tài sản riêng của Mao. Vì ông ta dành nhiều thời gian ở đây, rốt cuộc người ta
đã phải xây dựng cho Mao một căn hộ ở ngay bên cạnh với phòng khách, phòng làm
việc và phòng ngủ.
Chính
tại đây mà Mao Trạch Đông đã tiếp Tổng thống Mỹ Nixon và hàng loạt nguyên thủ
quốc gia khác. Cuối cùng người ta bèn gọi dinh thự của Mao là « hồ bơi » cho nó
gọn và xác thực.
Suốt
ngày hầu như ông ta lững thững chỉ với chiếc áo choàng tắm khoác hờ trên người,
để lộ bờ vai lực lưỡng và chiếc bụng to tướng. Mao có nước da trắng đẹp, khuôn
mặt đầy đặn luôn nở nụ cười, mái tóc đen dày.
Mao vẫn
giữ thói quen nông dân. Khi phải mặc đồ, ông ta tròng vào bộ quần áo cũ mèm và
đôi giày cà tàng. Bộ trang phục « kiểu Mao Trạch Đông » nổi tiếng và những đôi
giày bóng lộn được dành cho những dịp long trọng. Chính trong cái bộ dạng kỳ
khôi đó mà Mao đã lãnh đạo đất nước Trung Quốc.
Khi
không có việc gì buộc phải ngồi dậy, ông ta nằm ườn trên chiếc giường gỗ « khủng
», kích thước to gấp đôi một chiếc giường đôi thông thường. Người khách nào có
óc quan sát có thể để ý thấy cái góc giường mà Mao dựa lưng cao hơn khoảng mười
phân. Nếu có ai liều lĩnh đặt câu hỏi, sẽ được nghiêm chỉnh trả lời là đóng cao
hơn để tránh cho khi ngủ mê không bị té xuống giường. Nhưng thật ra chỉ là nhảm
nhí – gờ giường đóng cao theo yêu cầu của Mao để cho những trận bão tình ái được
thuận tiện.
Mao «
tán » các con mồi qua những buổi tối khiêu vũ, đây là một điều đặc biệt. Nhảy đầm
đã bị Cách mạng cấm vì cho là lối sống suy đồi, và tất cả các sàn khiêu vũ đều
bị chính thức đóng cửa. Thế nhưng Mao hàng tuần vẫn tổ chức những đêm khiêu vũ,
tại sảnh Xuân Liên rộng mênh mông, không xa căn hộ của Mao là mấy.
Khi
Mao vừa tới nơi khiêu vũ, là hàng chục thiếu nữ liền bổ nhào đến, năn nỉ ông nhảy
với mình một bản. Mao nhảy một cách nặng nề, nhưng điều đó có nghĩa lý gì đối với
các cô gái muốn được thần tượng chú ý bằng mọi giá. Các cô được những người
thân cận của Mao tuyển lựa từ các đội văn công, theo tiêu chuẩn có ngoại hình đẹp
và trung thành về mặt chính trị.
Mao
nhanh chóng cho đặt một trong những chiếc giường size « khủng » của ông ta
trong một căn phòng giáp với phòng khiêu vũ. Sau khi nhảy được vài ba bản, đại
đế Mao tỏ ý muốn nghỉ ngơi, nắm lấy tay một trong những cô gái hơ hớ tuổi xuân
này và đưa vào phòng. Ông ta chỉ ra khỏi phòng chừng hai tiếng đồng hồ sau đó,
đa phần là với vẻ hài lòng vì đã được cô gái phục vụ tận tình.
Mao
luôn bị ám ảnh với ý nghĩ một ngày nào đó sẽ bị mất đi khả năng tình dục. Khi
các bác sĩ báo cho biết là ông ta đã trở nên vô sinh, Mao trả lời một cách xúc
động :
- Thế
là tôi đã thành hoạn quan rồi à !
Các
bác sĩ phải hết lời trấn an, nói rằng tuy « tinh binh » của Mao không bình thường,
nhưng không hề ảnh hưởng gì đến năng lực tình dục cũng như ham muốn.
Thực
ra Mao chẳng hề quan tâm đến việc vô sinh, nhưng sợ hãi khi nghĩ đến khả năng bị
bất lực, nhất là khi ông ta mang nặng trong đầu ám ảnh là năng lực làm tình sẽ
chấm dứt vào tuổi sáu mươi. Đến tuổi này, ông ta có đôi khi bị trục trặc, nên
thường cho tiêm truyền chất bột nhung hươu, mà tương truyền theo đông y là món
thuốc cường dương đại bổ. Nhưng thấy nhung hươu không giúp giải quyết được vấn
đề, Mao bèn ngưng sử dụng và quay lại với tây y - nói chung, ông ta không tin
tưởng vào đông y.
Mao muốn
được lưu danh theo truyền thống các hoàng đế Trung Quốc, đặc biệt là một vị
theo truyền thuyết đã trở nên trường sinh bất tử nhờ quan hệ với một ngàn thiếu
nữ đồng trinh. Ông ta hy vọng theo gót được vị tổ sư này. Không tin mấy vào
năng lực tự nhiên, Mao say mê thu thập tất cả những tin tức từ phương tây hay
những nơi khác, loan báo việc phát hiện các loại dược liệu giúp hoạt động tình
dục cho đến chín mươi tuổi.
Trong
khi chờ đợi thần dược ra đời, Mao nhồi nhét vào người đủ loại nhân sâm và đưa lên
giường một số lượng đáng nể các cô thiếu nữ. Dù sao thì ông ta vẫn cho rằng đi
ngủ và tắm rửa là lãng phí thời gian.
No comments:
Post a Comment